Phần 5
Chương 12
Tôi quen Lý Thư Duyên, khi tôi chuyển vào làm chính thức. Bấy giờ, tôi chỉ là một thành viên nhỏ trong phòng biên tập, mỗi ngày giúp các biên tập khác làm những chuyện lặt vặt.
Cụ thể hơn, công việc trả bản thảo là một phần công việc tôi phải làm.
Nói cách khác, mỗi bài viết mới được người viết gửi đến sẽ qua tay ba biên tập xét duyệt. Nếu không bị từ chối sẽ giữ lại trong hồ sơ bản thảo, nửa tháng sau thống nhất chỉnh sửa, rồi sẽ thông báo lại cho người gửi bài.
Cũng do thường xuyên bị người gửi bài đến hỏi lý do vì sao trả bài của họ về, không muốn đưa ra phản hồi vô lý cho họ, nên mỗi bài bản thảo bị loại, tôi sẽ xem hết từng tập một.
Bản thảo đầu tiên mà Lý Thư Duyên gửi đến công ty chúng tôi có tên “Hạ Huỳnh”, bản thảo này là bài đầu tiên của anh bị trả về.
Khác với các bản thảo trả về còn lại, tác phẩm “Hạ Huỳnh” khiến tôi cảm thấy đây là tiểu thuyết rất bất ngờ. Lúc đó, tôi chưa quen Lý Thư Duyên, mà chỉ cảm thấy công ty không nên bỏ lỡ một tác phẩm hay như thế này.
Tôi cầm bài viết này đến tìm ba vị biên tập kiểm tra bản thảo lần nữa, thật ngạc nhiên cả ba người đều thống nhất là tác phẩm này không đáng được chấp nhận.
“Tiểu Tống, cô đến trễ nên không biết. Những tác phẩm có đề tài chữa tâm lý như thế này, chúng ta không thể bán ra được.” Trong đó có một người kiểm tra bản thảo còn chút kiên nhẫn, giải thích với tôi: “Bây giờ những tác phẩm bán chạy nhất đều là tiểu thuyết đô thị, dễ chịu hoặc là ngược một chút, cô xem tác phẩm này không có mấy yếu tố đó …”
Nội dung của tác phẩm “Hạ Huỳnh” nói về một câu chuyện tình yêu đồng dao, không có kiểu đoạn cốt truyện toàn máu chó. Lý Thư Duyên viết nên câu chuyện tình yêu xảy ra giữa những con động vật nhỏ, ngôn ngữ đơn giản thoát tục tươi vui, có lần tôi từng dùng quyển sách này làm chuyện ấm lòng trước khi đi ngủ.
“Xin lỗi, bài viết của anh không được chọn.” Tôi đành làm theo trình tự, còn tưởng thấy biểu cảm mất mát của người trong màn ảnh đầu bên kia.
Đầu ngón tay khẽ rung động.
“Nhưng tôi thật thích “Hạ Huỳnh! Tác phẩm này là có cốt truyện chữa lành hay nhất tôi từng xem!” Tôi bổ sung thêm: “Nếu có thể, bất cứ giá nào xin anh tiếp tục gửi bản thảo lại cho chúng tôi!”
Chương 13
Nửa năm sau, công việc của tôi bước vào nề nếp, cũng trở thành biên tập kết nối của Lý Thư Duyên.
Trao đổi giữa biên tập và tác giả chẳng qua là kết nối bản thảo, sẽ không có qua lại quá riêng tư, nhưng có lẽ là bởi vì sở thích tôi và Lý Thư Duyên về các phương diện đều ăn ý, thời gian lâu dần, nói chuyện cũng cứ như bạn cũ trước đây.
Hôm đó đã rất trễ rồi, anh thở hổn hển gọi vào số máy tôi, hỏi tôi đang ở đâu.
“Ở trong nhà.” Mười một giờ tối, là lúc đang dự định lên giường đi ngủ.
“Ồ.” Anh thở hổn hển dữ dội, đáp xong không được bao lâu, lại cúp máy.
Đây là làm sao đây?
Tôi đang do dự có cần gọi lại không, giây sau, màn hình điện thoại lại hiện lên tên của anh.
“Alo? Sao vậy?” Lần này tôi bắt máy nhanh hơn.
“Anh quên hỏi.” Anh nấc nghẹn: “Nhà em ở đâu?”
Nửa tiếng sau, anh nói anh đến tiểu khu của bọn tôi rồi, hỏi tôi có tiện xuống lầu không, có lời muốn nói trước mặt tôi.
“Tác giả Lý, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không…” Cho dù làm nghề biên tập này, biết rất nhiều tác giả đều sẽ có một vài sở thích quái gở đặc thù, sở thích quái gở nửa đêm gọi người khác ra gặp mặt này của Lý Thư Duyên vẫn khiến tôi không thể chấp nhận.
“Anh có lời này, hôm nay nhất định phải nói với em.” Anh khó khăn lắm mới bình ổn lại nhịp thở: “Em còn nhớ [Hạ Huỳnh] không? Em từng thảo luận với anh, cái mà em rất thích.”
“Đương nhiên rồi.” Tôi chớp chớp mắt.
Con gấu nhỏ quá ngu ngơ trong chuyện tình cảm từ đầu đến cuối không thể nhìn rõ tình cảm thật sự của mình, liền chạy vòng quanh trong khu rừng, cứ chạy mãi chạy mãi, cho đến khi sức cùng lực kiệt, cuối cùng nó lấy hết can đảm gõ cửa căn nhà trên cây của thỏ trắng.
“Lúc ánh sáng cuối cùng của con đom đóm trong đêm hè vụt tắt, bầu trời đêm được thắp sáng bằng ánh sao đầy trời.” Lý Thư Duyên tiến đến gần tôi vài bước, áo thun trên người bị mồ hôi làm ướt đẫm: “Nếu anh không nhìn rõ điều gì cả, vậy anh sẽ chạy vài vòng, nếu hai mươi vòng không đủ, thì chạy ba mươi vòng. Chỉ có điều, trước khi sức cùng lực kiệt thì cái tên của người anh nghĩ đến trong đầu, chỉ cần còn một chút sức lực, anh đều sẽ đi gặp cô ấy.”
“Vân Thỏ Thỏ.”
“Tống Thanh Miểu.” Không gian và thời gian chồng chất, Lý Thư Duyên đi đến trước mặt tôi, diễn dịch tình tiết chỉ trong truyện cổ tích mới có. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đêm trăng non, trên trời không có gió, không có trăng cũng chẳng có mây, chỉ có thiên hà vô tận.
Lý Thư Duyên ngây ngô hé môi cười: “Anh thích em.”
Chương 14
“Tống Thanh Miểu, anh thích em.”
Mấy ngày nay rảnh rỗi tôi ở nhà sắp xếp bản thảo, tiện tay bắt máy của số lạ, còn chưa kịp phản ứng lại đã nhận ra người bên kia là Ngô Quý.
Tôi không biết anh ta mượn điện thoại của ai để gọi cho tôi, dù sao số trước đây của anh ta vẫn nằm trong danh sách đen của tôi.
Lúc này tôi đang cầm điện thoại, mím môi, hồi lâu cũng không nói lời nào.
“Em có thể tới thăm anh không?” Ngô Quý ăn nói khép nép, hèn mọn đến mức bụi trần, “Anh thật sự rất đau.”
“Anh đừng diễn nữa được không?” Tôi muốn cúp điện thoại.
Một giây sau, đầu bên kia ống nghe truyền đến một tiếng kêu to: “Chàng trai! Này, chàng trai…”
Dì qua đường liên tục nhấn mạnh rằng mình chỉ đi ngang qua, chỉ cho mượn điện thoại di động, dì đang vội, nên cho tôi địa chỉ rồi bảo tôi nhanh đến đó.
Ban ngày ban mặt, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.
Tôi không muốn để ý đến, nhưng những cuộc gọi nối tiếp của dì lần lượt đến, điều này chỉ làm tôi bối rối đến mức không thể làm gì được.
Khi tôi vội vã đến, Ngô Quý đang dựa vào cửa căn hộ sang trọng với khuôn mặt nhợt nhạt.
Trước kia bởi vì hay đi xã giao, Ngô Quý luôn có bệnh đau dạ dày, nhưng anh ta không bao giờ để ý đến nó, chỉ cần một lần phát bệnh là lập tức muốn mạng.
Tôi thấy tình trạng của anh ta không tốt, không giống như đang giả vờ, nhất thời không đoái hoài tới hiềm khích nữa, “Tôi gọi 120 giúp anh nhé?”
Nhưng anh ta chỉ lắc đầu, chỉ chỉ căn phòng, bảo tôi đưa anh ta về phòng.
Tôi có sự đề phòng anh ta, sau khi do dự một lúc, tôi mở toang cánh cửa.
Dù đã là buổi chiều, nhưng tấm rèm dày che phủ căn phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ, căn phòng bừa bộn lộn xộn không chịu nổi, trên bàn trà chất đầy những chai rượu đã cạn, không biết thời gian qua Ngô Quý đã sống như thế nào.
Anh ta ôm bụng, mồ hôi đầm đìa, nhiều lần muốn mở miệng, lại bị tôi chặn lại.
“Há miệng uống thuốc.”
“Uống nước.”
“Nằm xuống đừng nhúc nhích.”
Anh ta làm bất cứ điều gì tôi nói, rất nghe lời, rất không giống anh ta.
Tôi thấy anh ta không có việc gì nên muốn rời đi, nhưng khi tôi quay đầu lại, tôi thấy anh ta đang cố gắng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
“Sao anh lại cử động?” Tôi nhíu mày.
“Anh sợ em, sợ em rời đi.” Anh ta rụt rè nhìn tôi chằm chằm, giống như Ngô Quý ngang ngược chưa từng tồn tại.
“Thanh Miểu. . .”
“Ngô Quý.” Tôi cắt đứt lời của anh ta, bình tĩnh hỏi: “Trợ lý của anh đâu? Để tôi kêu anh ấy tới chăm sóc anh.”
“Anh kêu anh ấy trở về công ty trụ sở rồi.” Mấy ngày không gặp, Ngô Quý gầy đi rất nhiều, hai má hơi hóp lại, cả người gầy như tờ giấy.
“Thanh Miểu, anh đói bụng.”
… Đang yêu cầu tôi làm bảo mẫu à.
Tôi cầm điện thoại gọi cháo cho anh ta, đúng lúc nhận được tin nhắn hỏi thăm của Lý Thư Duyên.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn gửi vị trí cho Lý Thư Duyên.
Lý Thư Duyên dừng một chút, lập tức gọi một gọi điện thoại, vừa kết nối đã nghe thấy anh lo lắng nói: “Đeo tai nghe vào, đừng cúp máy… Anh đến đó ngay.”
Tôi đeo tai nghe vào, nuốt nước bọt, tự nhiên cảm thấy hồi hộp.
Thức ăn ngoài đến, em trai giao hàng đang muốn đóng cửa giúp tôi.
Mong muốn sống sót của tôi trỗi dậy, vội vàng hét lớn: “Đừng, đừng đóng!”
Sau khi mang thức ăn đến bàn trà, tôi quay trở lại cửa, lùi lại cách Ngô Quý năm, sáu mét.
“Sao em không vào?”
“Không vào, không vào.”
Ngô Quý ăn cháo từng miếng nhỏ, anh ta liếc mắt nhìn tôi thì bị tôi phát hiện, cực kì giống như đứa con dâu nhỏ làm sai chuyện, càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Thanh Miểu, anh hơi lạnh, em có thể…”
Đang lúc nguy hiểm, tôi nghe thấy Lý Thư Duyên thở hổn hển trên tai nghe, thấp giọng nghẹn ngào, “Tống Thanh Miểu!”
“Tống Thanh Miểu!” Tôi lỡ miệng kêu lên, “Tống Thanh Miểu, cái gì…”
Ngô Quý không hiểu gì nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi ho nhẹ một tiếng, “Bạn trai tôi tới đón tôi, anh đừng làm loạn.”
Ngô Quý khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài hình rẻ quạt phủ bóng.
“Trước đây mỗi lần anh đau bụng, so với anh em còn lo lắng hơn, nấu cháo và canh nóng cho anh…” Trong lời nói của anh ta lộ ra sự tủi thân.
Lý Thư Duyên mơ hồ thở dài ở đầu bên kia.
Tôi ưỡn lưng, như một đứa trẻ mắc lỗi đang đứng nghiêm.
Nhớ lại những ký ức không bao giờ là điều mà Ngô Quý sẽ làm, nhưng hiện tại anh ta không keo kiệt phá vỡ nhận thức của tôi về mình.
“Anh có thứ này cho em.” Sau khi ăn chút cháo, anh ta có vẻ đỡ hơn, run rẩy đứng dậy, vịn bàn trà, lúc đi ngang qua muốn bắt tay tôi, tôi vội tránh như điện giật.
“Tôi không muốn.”
Đồ vật của anh ta, tôi không muốn.
Nhưng Ngô Quý không nghe tôi từ chối, tự mình bước vào phòng làm việc, để tránh bị nghi ngờ, tôi vẫn đứng bất động trong phòng khách.
Khoảnh khắc cánh cửa thư phòng được đẩy ra, ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ khe cửa.
Toàn bộ căn phòng bừa bộn, nhưng căn phòng làm việc đóng kín vẫn được giữ sạch sẽ.
Ngô Quý lôi tất cả đồ đạc trong thư phòng ra như dâng báu vật.
Những món quà cao thấp chất đống trong phòng, trên sàn có những món đồ trang trí hình gấu mà tôi muốn mua nhưng lại không mua, có những đĩa nhựa mà tôi hằng ao ước, và có những bó hoa hồng lớn. màu sắc và mùi đều đúng sở thích của tôi.
Có tiếng dòng điện rít lên trong tai nghe, tôi không nghe thấy Lý Thư Duyên nói chuyện với mình nữa.
Tôi lạnh lùng nhìn mọi thứ, nhưng tôi không biết bây giờ Ngô Quý sẽ làm gì.
“Anh đã hỏi đồng nghiệp của em là em thích gì, còn chuẩn bị quà cho em, nhưng chưa có cơ hội tặng cho em,” anh ta từ trên bàn cầm lên hai tấm vé đi công viên giải trí, lộ ra vẻ tiếc nuối, “Còn cả việc trước kia em muốn đi công viên trò chơi, nhưng anh luôn nói mình bận.”
“…” Tôi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm cho đến khi anh ta mang một ly cà phê tới.
Cái ly bị tôi đập vỡ và đã ném đi.
Dải băng dính màu vàng được quấn quanh một cách ngoan cố, như thể quyết tâm khôi phục lại, quấn chặt những mảnh kính vỡ thành nhiều mảnh.
Chẳng phải tôi đã vứt nó vào sọt rác rồi sao?
“Anh nhặt về.”
hanh âm Ngô Quý khàn khàn, “Tống Thanh Miểu, em đừng bỏ rơi anh được không?”
Anh ta nghiêng người lại gần, một bóng đèn lóe lên bên cạnh.
“Ngô tiên sinh.” Lý Thư Duyên thở hổn hển chạy tới, chỉ sợ mình chậm một bước, sắc mặt tái nhợt tách Ngô Quý ra, “Có bệnh thì tự chữa bệnh đi! Đừng quấy rầy bạn gái của người khác!”
Comments for chapter "Phần 5"
MANGA DISCUSSION