Phần 6
Chương 15
“…”
“Tôi không đau.” Ngô Quý kéo lấy thanh lan can của xe cứu thương, muốn ngồi dậy.
Nhưng anh ta đã bị gương mặt đen thui của Lý Thư Duyên vạch trần và đè nằm lại lần nữa: “Không, anh đau.”
Lý Thư Duyên vừa đến đã liên lạc với 120, không nói một lời đưa Ngô Quý lên xe cứu thương. Sau khi đã sắp xếp cho anh ta nằm viện xong, còn chuẩn bị cả chậu rửa mặt khăn giấy và tất cả nhu yếu phẩm cần cho sinh hoạt hằng ngày, có thể xem rất tri kỷ.
“Anh Ngô, xin anh đừng bắt nạt bạn gái của tôi nữa.”
Ngô Quý bị ép kéo đến bệnh viện, vẻ mặt đã đen lắm rồi, giọng điệu nói với Lý Thư Duyên cũng cực kỳ thiếu phép lịch sự: “Con mắt nào của anh thấy tôi bắt nạt cô ấy?”
Lúc đó, đúng lúc tôi vừa liên lạc xong với nhân viên hộ sĩ và đi đến cửa, nghe được đoạn đối thoại trong phòng, bước chân tôi cứng lại.
“Cô ấy tình nguyện một lòng một dạ chăm sóc tôi, anh cản được không?” Trên gương mặt của Ngô Quý mang theo sự khinh bỉ và phiền chán: “Tống Thanh Miểu và tôi ở bên cạnh nhau ba năm trời, tình cảm ba năm đó của chúng tôi cũng cực kỳ tốt đẹp. Đương nhiên, cô ấy không thể hết yêu tôi được, anh có dùng cách nào chăng nữa thì có một ngày, cô ấy sẽ về bên cạnh tôi mà thôi. Nhưng còn anh thì sao, chi bằng biết thức thời…”
Giọng nói của Lý Thư Duyên u ám đè nặng: “Vì anh mà ba năm qua, cô ấy suýt đã mất cả mạng.”
Gương mặt của Ngô Quý tỏ ra ngạc nhiên, rồi anh ta lại tự tin nở nụ cười: “Anh nói bậy bạ gì đấy.”
…
“Tống Thanh Miểu, anh yêu em.” Dưới bầu trời đầy sao, Lý Thư Duyên mang nụ cười tươi rói trên mặt tỏ tình với tôi.
“Em xin lỗi.” Tôi cục mí mắt xuống, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng, chỉ có lặp lại ba chữ “em xin lỗi” một lần nữa.
Có lẽ trong tác phẩm “Hạ Huỳnh”, thỏ Lý Vân nên chấp nhận tình yêu thật lòng của gấu con, sau đó luống cuống tay chân cầm củ cải bản thân yêu thích nhất cho gấu con, từ đó họ sống bên nhau hạnh phúc mãi về sau.
Nhưng đáng tiếc, tôi không phải thỏ Lý Vân.
Trái tim tôi đã bị đâm thành từng lỗ tổ ong chi chít, chưa từng lành lại được hẳn.
Cho nên, tôi chỉ có thể chùn bước trước lời tỏ tình đầy ánh sáng hi vọng của Lý Thư Duyên.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi…” Trong đáy mắt của Lý Thư Duyên giấu đi sự mất mát, sau đó anh tỏ vẻ không quan tâm, nhẹ nhàng cười nói với tôi.
Tôi khóa cửa, về căn phòng tối tăm vắng người. Bầu trời đêm có bao ngôi sao lộng lẫy, cũng không thể chiếu sáng lên căn phòng ảm đạm này được.
Miệng vết thương ở thái dương đã kết vảy và khỏi hẳn, bây giờ cũng không còn nhìn ra vết sẹo nữa. Chỉ là một vị trí trong ngực, lại đau nhói lên từng đợt một.
Sau khi tôi rời khỏi Ngô Quý, mỗi khi đến ban đêm cảm xúc lại bắt đầu dao động khiến trái tim tôi đau thắt lại. Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần hỏi lý do, nhưng không có máy móc nào điều tra được ngọn nguồn của căn bệnh.
Bây giờ cơn đau lại phát tác, tôi cố gắng cơ thể nặng trĩu của mình đi lấy thuốc. Nhưng trượt tay, đổ viên thuốc quăng đầy đất.
Tôi ngã trên mặt đất đau đớn không thể kiềm chế được, mà cuộn người thành một cục.
Lúc Lý Thư Duyên nghe tiếng động, đập cửa ra, cả người tôi đã giống như vớt từ trong nước lên, mồ hôi đổ nhiều hơn cả lúc anh chạy hai ba mươi vòng.
Máu trong lồng ngực dồn lên ứ đọng như bị từng nhát dao đâm đau đớn đến rách toạc, tôi cắn chặt môi, mùi máu trong miệng dày đặc lẩm bẩm: “Ngô Quý…”
“Tống Thanh Miểu, em nói cái gì? Tỉnh lại đi, đừng ngủ…”
Tôi vì người này vui vẻ, vì người này mà im lặng nhẫn nhịn chịu đựng, vì người này liên tục chấp nhận, tình nguyện buông bỏ toàn bộ những gì mình có. Thế vì sao cuối cùng, người đó lại muốn đẩy ngã toàn bộ tự trọng của tôi rồi đập nát nó.
“Ngô Quý…”
…
“Anh Ngô, tôi yêu Tống Thanh Miểu thật lòng.” Có lẽ người nghĩ đến cảnh tượng này cũng thấy sợ hãi, Lý Thư Duyên cố gắng kiềm chế giọng điệu xúc động của mình, tăng lên sự giận dữ nói: “Nếu cô ấy yêu những người khác, tôi sẽ không làm khó dễ cô ấy.
Nhưng anh chắc chắn không được.” Lý Thư Duyên nhìn từ trên cao xuống anh ta, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Mỗi lần anh xuất hiện, chỉ lại tiếp tục nhục nhã cô ấy nữa thôi.”
Môi của Ngô Quý tái nhợt không còn chút máu.
“Anh Ngô, tôi sẽ không nhường nhịn nữa và cũng xin anh tự giải quyết cho tốt vào.”
Lý Thư Duyên nói xong lời mình muốn nói, anh lập tức rời đi, đối diện với người đang đứng ngoài cửa như tôi, anh hơi khựng người lại.
Hai người chúng tôi đều rất ăn ý hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của nhau, nên rất nhanh tôi đã để anh biết chuyện tôi sắp làm.
“Anh đợi em ở bãi đậu xe.”
Lúc cơ thể anh vòng qua người mình, tôi cầm lấy cổ tay của anh.
Lòng bàn tay của tôi đã ướt đẫm, tôi nhìn thấy hình ảnh ngược bức xạ từ đồng tử của anh, đáy mắt còn xuất hiện một ánh sáng kỳ lạ.
Tôi đè từng chữ một: “Lý Thư Duyên, hãy đợi em.”
Chương 16
Đối với quá khứ, cuối cùng tôi vẫn theo thói quen là tránh không nhắc tới.
Nhưng lúc này thì giống như đột nhiên không có lý do để tránh không nhắc tới nữa.
Nhờ Lý Thư Duyên cho tôi dũng cảm mà bây giờ tôi cảm thấy mình như đang mặc một bộ áo giáp dao chẻ súng bắn cũng không hề hấn gì. Tôi ngồi ở bên cửa sổ, nhắc đến Tống Thanh Ca, nhắc đến những lầm lỡ trong quá khứ một cách nhẹ nhàng, như gió thổi mây bay.
Từ lúc bắt đầu, Ngô Quý còn chờ mong nhưng đến cuối, vẻ mặt anh ta dần dần tối sầm xuống.
Anh ta nói, sau khi rời khỏi tôi, anh ta cũng sống không tốt. Lúc mới đầu, anh ta còn giận dữ điên cuồng không chịu nổi, đến sau này thì lấy rượu để chuốc say mình, cố gắng quên đi sự tồn tại của tôi.
“Nhưng càng muốn quên đi điều gì thì thứ ấy càng trở nên rõ ràng…” Ngô Quý nhìn tôi với vành mắt đỏ au, trong mắt có chút nước mắt, “Anh không dám về lại căn nhà thuê lúc trước, anh sợ mở cửa ra không có em, bàn ăn không còn những món em nấu. Anh thấy sợ khi nhìn thấy những ghi chú mà em viết để nhắc nhở anh từ lúc trước. Tất cả đều đang nhắc nhở anh rằng, em đã rời xa anh…”
“Thanh Miểu, anh không muốn mất em, anh muốn có cơ hội để sửa lỗi.”
Một lần nữa để sắp xếp lại tất cả, để có cơ hội làm lại quá khứ.
Tôi đứng dậy, giúp anh ta kê lại gối tựa để cho anh ta nằm không thấy khó chịu nữa.
“Ngô Quý, tôi yêu anh.” Thấy trong mắt anh ta lại có hy vọng nhen nhóm lên lần nữa, tôi khẽ cười rồi xin lỗi, “Nhưng đó là điều đã qua rồi. Bây giờ tôi sống rất tốt, thật sự rất tốt.”
Tôi kéo lại mép chăn cho anh ta lần cuối cùng rồi bình tĩnh mà đưa cốc nước ấm vào trong tay anh ta một cách nhẹ nhàng.
Anh ta không chịu cầm.
“Tống Thanh Miểu, có phải em định nói lời từ biệt với anh không?” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt ầng ậc nước mắt, bất lực không nói nên lời.
“Ừ.” Tôi gật đầu một cách dứt khoát rồi nói. “Lý Thư Duyên đang chờ tôi.”
Chương 17
Đêm đã về khuya.
Lý Thư Duyên đỗ xe ở nơi bắt mắt nhất, dựa vào cửa xe y như một pho tượng đá, nét mặt lộ rõ vẻ u uất.
Cúi xuống kim đồng hồ đeo tay, đã qua hai tiếng.
Lúc tôi chạy đến trước mặt anh với hơi thở gấp gáp, Lý Thư Duyên kinh ngạc ra mặt.
“Sao mà mồ hôi đầy đầu thế kia?”
Từ tòa nhà khám chữa bệnh xuống bãi để xe chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, thực sự không phải là lí do khiến mồ hôi đầy đầu.
“Em… em…” Tôi hít thở không thông, một tay chống eo đỡ nửa thân trên, tay còn lại giấu sau lưng.
Đầu gối mềm nhũn, người như sắp ngã quỵ.
Cũng may đã được anh giữ lại, ôm chặt trong lòng.
Anh chẳng ngại bị mồ hôi trên người tôi dính ướt, sự u uất khi chờ đợi cũng đã tan biến từ giây phút thấy tôi, trong mắt anh lúc này chỉ còn lại cưng chiều và dịu dàng: “Em đến là tốt rồi.”
“Em…” Mặt tôi đỏ bừng, cổ họng khô khốc, lời muốn nói đã ra đến miệng mà chẳng sao thốt lên được.
“Bình tĩnh, từ từ nói.” Anh ôm tôi vào lòng, dựa vào vai anh, tôi bỗng an tâm đến lạ.
“Lý Thư Duyên.”
“Ừ.” Câu đáp rất khẽ của anh lộ rõ sự mừng rỡ, nhưng tôi lại thoát ra khỏi vòng tay anh.
Nhìn tôi lùi về sau vài bước, anh lộ ra biểu cảm không hiểu.
“Khi con đom đóm cuối cùng trong đêm hè lụi tắt, bầu trời đêm cũng sẽ phủ đầy sao sáng.” Tôi ngẩng lên với nét mặt tươi tắn: “Gấu con đứng trước mặt em, anh ấy đã cho em tình yêu rồi, vậy em cũng nên đưa lại cho anh ấy thứ tốt nhất mình có nhỉ.”
Tôi lấy ra bó hoa cà rốt mà mình đã phải chạy cả đoạn đường rất xa mới mua được, đưa đến trước mặt anh: “Lý Thư Duyên, em cũng thích anh.”
Anh không nói gì từng bước đi đến gần tôi, mãi đến khi dừng lại cạnh tôi.
Tôi còn chưa kịp định hình, anh đã cúi xuống hôn tôi, rơi vào sự dịu dàng không thể chống lại ấy, tôi lại nhớ bầu trời sao đêm nọ thực sự sáng hơn bất kể khi nào.
Lý Thư Duyên.
Cảm ơn anh vẫn luôn chờ em.
[Hoàn]