Phần 4
Chương 9
Tôi gói ghém một vài món đồ có giá trị rồi cho phép bản thân mình tan làm sớm.
Khoảnh khắc trước khi thang máy đóng lại, Ngô Quý sải bước dài, đi theo vào trong.
Anh ta trực tiếp dừng lại ngay bên cạnh tôi, tay đút vào trong túi áo vest, có hơi khó chịu nhìn về phía tôi hỏi: “Anh đến công ty này là nhằm vào ai, em biết không?”
Mặt tôi không chút cảm xúc nhìn về phía trước: “Không muốn biết.”
“Đúng, là anh quên mất em không thể ăn cam…” Biết rõ là đuối lý nhưng vẫn không buông bỏ vẻ kiêu ngạo được, những nỗi do dự này đặt trên người Ngô Quý lại biến thành một loại cảm xúc mang tên buồn bực, anh ta kéo tôi chuyển hướng, muốn tôi nhìn về phía anh ta: “Nhưng không phải anh đang bù đắp rồi sao?”
Tôi rủ mắt xuống, không nói lời nào.
“Anh chọn bừa một công ty không mạnh hơn công ty các em sao? Anh đến, chính là muốn đưa em trở về.” Ngô Quý chân thành nói: “Tống Thanh Miểu, anh không truy cứu tại sao em rời xa anh, chỉ cần bây giờ em quay đầu, anh vẫn có thể không nhắc chuyện cũ.”
Tôi lại chỉ lực bất tòng tâm, thở dài một hơi.
Anh ta tưởng rằng tôi dao động, siết chặt tiết tấu xúi giục: “Em muốn danh phận, anh có thể công khai em là bạn gái anh, em muốn đi làm, có thể đến công ty anh làm biên tập, thậm chí em muốn làm quản lý tầng…”
“Chúng ta đã chia tay rồi.” Tôi nói ra từng chữ một, rồi bình tĩnh nhấn mạnh lại lời mà mình đã nói hôm qua: “Ngô Quý, chúng ta đã chia tay rồi.”
Ngô Quý thốt ra một câu chửi thề, trong chốc lát đè tôi vào trong góc thang máy.
Cái hộp tôi ôm bị nghiêng, đồ đạc bên trong rơi rải rác đầy đất.
Anh ta cười nhạo một tiếng, đuôi mắt đỏ lên: “Tống Thanh Miểu, em rời xa anh một năm rồi, một năm rồi rất nhiều thứ cho dù quên đi cũng không thể quở trách nhiều đúng không.”
Tôi đẩy anh ta mấy cái cũng không đẩy ra được, chỉ cảm thấy hoang đường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Anh đã nhượng bộ năm lần bảy lượt rồi, chẳng lẽ em cứ một mực dùng trò chia tay này để giở tính trẻ con ra với anh sao?”
Anh ta nắm lấy tay tôi, càng lúc càng chặt, bởi vì chênh lệch về tầm vóc, tôi không vùng vẫy được, chỉ càng thêm kích động: “Ngô Quý, tôi có bạn trai rồi!”
“Tên bám váy đó?” Anh ta không quan tâm nắm đấm, dễ dàng mà khống chế hai tay tôi giơ lên đỉnh đầu: “Anh ta có thể cho em cái gì?”
“Tống Thanh Miểu, sự nhẫn nại của anh là có giới hạn, anh nói lần cuối, trở về với anh, anh sẽ xem như mọi thứ đều chưa từng xảy ra…”
“Tôi không yêu anh nữa!”
Tôi hét ra câu nói này, gần như là rống lên, cứ như một con sư tử nổi giận vì chịu phải uy hiếp, lúc hét lên tiếng nghẹn ngào đến khó nghe.
Tôi trước giờ không nổi nóng, tôi biết, Ngô Quý cũng biết, cho nên anh ta cứ luôn không kiêng nể gì mà bắt nạt tôi, ép đến tôi nhượng bộ một bước rồi lại một bước.
Suy cho cùng tôi của trước đây thường tìm các loại lý do châm chước cho anh ta…
“Tôi không yêu anh nữa, Ngô Quý.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt anh ta trắng toát, giây sau bàn tay nắm lấy tôi bất giác buông ra.
Trầm mặc, vẻ trầm mặc dị thường.
Trước đây sự trầm mặc này không lúc nào không khiến tôi cảm thấy áp bức, bây giờ không chỉ do tôi chủ đạo, hơn nữa dường như cũng không hề ảnh hưởng đến tôi chút nào.
Tôi gần như bình tĩnh nhặt lên đồ vật rơi trên nền đất, ngoại trừ đôi vai hơi chùng xuống ra thì anh ta vẫn thẳng lưng đứng đó.
Như thể cuộc tranh chấp lúc nãy chưa từng xảy ra.
Cho đến khi tôi nhặt được cốc thủy tinh vỡ…
Từ khi học đại học tôi đã bắt đầu dùng cái cốc này, nó theo tôi rất nhiều năm, dùng như thói quen, gần như đi đến đâu cũng sẽ dùng nó uống nước, trước đây tôi thường khen với Ngô Quý về độ bền của nó.
Ngô Quý còn châm biếm, nói dùng nhiều năm như vậy cũng nên đổi rồi, cũng không phải không có tiền tại sao lại không mua cái mới.
Bây giờ nó đã hoàn toàn vỡ nát, không có khả năng phục hồi.
Giống như giữa tôi và Ngô Quý vậy, tôi từng tự cho rằng chỉ cần tôi nỗ lực là có thể duy trì mối quan hệ chắc chắn và bền vững. Nhưng ột khi xuất hiện vết nứt rồi sẽ khó ngoảnh mặt làm ngơ, cũng sẽ khó có khả năng tu bổ.
Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái, những bứt rứt và thảm hại đó sớm đã được thu dọn thỏa đáng, để lộ ra, chỉ có thể diện nhất quán của anh ta.
Cửa thang máy mở ra.
Đồng nghiệp bước vào nhìn tôi đang ngồi xổm trên đất, lại nhìn cái cốc bị vỡ: “Đây không phải cái cốc cậu thích nhất…”
“Đúng đó.” Tôi thu tầm mắt về, nhặt đồ trên đất lên, nở nụ cười bất lực: “Bỏ đi, không cần nữa.”
Tôi thuận tay ném vào thùng rác giữa thang máy.
Nếu đã hỏng rồi thì nên bị vứt bỏ, lãng quên đi, trở thành quá khứ.
Chương 10
Lúc Lý Thư Duyên mở cửa cho tôi, anh đeo một cặp kính gọng vàng trên sống mũi cao, mặc bộ đồ ngủ hình chuột Mickey trên người, lộ vẻ dễ thương dịu dàng.
Vừa mở cửa đã thấy tôi ôm cái hộp, cả người ướt sũng.
Nhắc đến cũng thấy xui xẻo, vừa ra khỏi công ty vài bước thì trời bắt đầu mưa, nghĩ đến việc quay lại phải đối mặt với Ngô Quý, tôi bèn lập tức kiên trì không quay về công ty lấy ô nữa, kết quả mưa ngày càng nặng hạt hơn.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy một mạch đến nhà Lý Thư Duyên.
Sau khi tắm xong, Lý Thư Duyên bảo tôi ngồi trên ghế sô pha, lấy khăn lau từng chút một mái tóc ướt của tôi: “Nói cho anh nghe, sao biên tập lớn của anh lại trốn việc chạy đến đây, biến thành bé ướt sũng thế này?”
“Vịt rơi vào nồi.” Tôi nhìn bộ đồ ngủ Vịt Donald trên người mình, trong lòng không quên vui vẻ đắc ý vì trí thông minh nho nhỏ của mình.
Tôi giấu sự xuất hiện của Ngô Quý, chỉ nói tôi không muốn bị áp đặt trong công việc, đi làm không vui.
“Cho nên, em từ chức à?”
Tôi gật đầu, cau mày khổ sở: “Em nói rồi, nhưng bọn họ chưa đồng ý. Xin lỗi, em không bàn bạc trước với anh…”
Sau lưng tôi có tiếng cười trầm thấp, tôi không hiểu gì nên quay lại.
Tôi thấy Lý Thư Duyên đang lấy tay đè khóe miệng, đôi mắt tròn xoe của anh rất ngây thơ: “Khụ, anh không phải vì không cần vội vã viết bản thảo nên cười trên nỗi đau của em đâu.”
So với vẻ mặt thất vọng của tôi, Lý Thư Duyên lại lạc quan quá mức, kéo tôi vào lòng: “Nghỉ ngơi cũng tốt. Mấy ngày nay nhìn em ngày nào cũng thức khuya, sắp thành gấu trúc rồi.”
“Nhưng bây giờ kiếm việc làm khó lắm…” Tôi tính toán khoản tiết kiệm của mình, không tích đủ tiền đặt cọc, cũng không đủ khả năng vay quỹ thất nghiệp, càng nghĩ càng lo lắng.
Anh vuốt tóc tôi: “Không sao đâu, không có việc gì, anh sẽ nuôi em.”
“Thôi đi.” Tôi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh, mềm mại ghé vào vai anh: “Với khoản phí bản thảo ít ỏi do công ty trả, anh còn khó có thể tự nuôi sống mình.”
“Hay anh chờ em đổi nghề, mang anh theo phát tài?”
“Em mang anh theo phát tài?” Lúc ngước lên, tôi nhìn thấy nụ cười hiện rõ trên mắt anh.
Dịu dàng quá, như một tia sáng ấm áp chiếu vào mặt, cuốn đi những sương mù phiền muộn kia.
“Ừ.” Lý Thư Duyên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi lên, xoa xoa chóp mũi tôi: “Không phải chủ biên nói muốn dẫn anh theo làm giàu, đạt đến đỉnh cao nhân sinh sao.”
Tôi cười đấm anh một cái: “Em chưa từng thấy ai nói ăn bám mà nói đến mức tươi mát thoát tục như này.”
“Vậy sau này em sẽ thấy.”
Chương 11
Chúng tôi cùng nhau làm tổ ở phòng khách, mà không để ý đến nồi nước đang sôi.
Đến khi ngửi thấy một mùi khét, Lý Thư Duyên mới thốt lên tiêu rồi, sau đó anh lại vội vàng chạy vào phòng bếp dọn dẹp.
“Canh gừng đâu?” Tôi xoa xoa tay ngồi ở phòng ăn trêu chọc, khi thấy anh bưng cái nồi cháy đen với dáng vẻ uất ức đáng thương.
“Hay là uống chút rượu nhỉ?”
Chung cư không quá lớn của Lý Thư Duyên lại giấu một quầy rượu. Nhưng tất cả mọi thứ trong quầy đó đều là báu vật của anh, theo như lời anh nói thì người thường có muốn xem cũng đừng hòng xem được, chứ nói chi đến việc uống.
Nhưng anh lại có một sở thích kỳ lạ, thích xé toàn bộ những nhãn chai dán trên thân ra, sau đó cầm chai nhìn nửa ngày. Đôi lúc nhìn nửa ngày cũng không biết rượu đó là loại nào, uống thứ rượu này giống như rượu lậu đã bỏ hộp vậy.
“Rượu gì thế?” Sau khi anh đưa cho tôi một ly rượu, tôi lại ngẩng đầu hỏi anh.
Anh cười cười nói: “Anh chịu.”
Rượu của Lý Thư Duyên vừa ngọt vừa tinh khiết lại còn thơm, uống vào rất ngon. Tôi muốn hỏi anh nếu không nhớ rõ rượu gì thì chắc anh sẽ nhớ nhãn hiệu chứ, tôi muốn về nhà làm hai bình.
Kết quả, anh ấp úng nói lấp lửng: “Anh mua cũng lâu, mấy thứ đó cũng quên hết rồi.”
Tôi không để ý, kéo tấm màn che ánh sáng, rồi ngồi cuộn trên ghế sô pha cùng anh dựa vào nhau xem Đại Thoại Tây Du. Xem đến khúc cuối, vừa cười vừa khóc, tôi xoay đầu tìm giấy lại thấy một người đàn ông trưởng thành như anh cũng đang lén lút lau nước mắt.
“Tác giả đa sầu đa cảm rất bình thường mà.” Anh kiêu ngạo lau khô lệ ở khóe mắt, nhưng vẫn nhớ kỹ ôm thật chặt hơn người hay nước mắt như tôi.
Phim truyền hình chiếu xong, Lý Thư Duyên tắt màn hình huỳnh quang đi rồi nhìn tôi với ánh mắt say lờ đờ đầy quyến rũ, sau đó đưa tôi vào phòng ngủ.
“Lúc Chí Tôn Bảo thích Bạch Tinh Tinh, nàng lại yêu Tôn Ngộ Không. Đợi đến khi nàng vất vả từ bỏ Tôn Ngộ Không chuyển sang yêu Chí Tôn Bảo. Trong lòng của Chí Tôn Bảo đã có Tử Hà Tiên Tử, có phải tình yêu là như thế. Khi ôm chờ mong sẽ liên tục bỏ lỡ…”
“Không phải.” Lý Thư Duyên dừng một chút, giọng mềm mại: “Chỉ cần còn một người đứng vững nơi đó, sẽ không có chuyện bỏ lỡ nhau.”
Tôi không hiểu ý trong câu, đầu óc bắt đầu biểu tình bãi công chỉ biết tự hỏi, nhưng nghe không hiểu lời anh nói.
Mí mắt nặng trĩu, liên tục díp lại với nhau.
“Tống Thanh Miểu.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của tôi, vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày. Trong con ngươi của anh lóe lên ánh sáng lấp lòe như sao trời, nói: “Anh sẽ mãi mãi nhìn em.”
Trái tim tôi đập lên thình thịch.
Anh nhạy cảm thông minh như thế, sao lại không cảm giác được trong tình cảm của tôi vẫn luôn có nỗi niềm chất chứa chứ?
Nhưng anh vẫn nói như thế.
“Em không muốn lún quá sâu, bản thân em…” Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, không biết do tác dụng của cồn hay là do thật sự trong lòng nghĩ quá nhiều chuyện, nên đã thốt ra những lời đã cất giấu kỹ trong đáy lòng với anh: “Lý Thư Duyên, em không muốn bỏ lỡ anh.”
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không đủ dũng cảm đối mặt với di chứng đau xót mà Ngô Quý mang lại.
Tôi vẫn luôn cẩn thận và tỉ mỉ trong chuyện tình cảm, lo được lo mất.
Tôi không dám bước thêm một bước nữa, nhưng tôi lại tham lam và hy vọng anh có thể từ từ đợi tôi.
Tôi ích kỷ hy vọng anh có thể đợi tôi rời khỏi anh ta, đợi tôi tự chữa khỏi vết thương của mình…
“Tống Thanh Miểu, anh hiểu em.” Lý Thư Duyên nói giống như một liều thuốc trợ tim đánh vào trái tim tôi: “Anh sẽ đợi, nếu tận sâu trong đáy lòng em sẵn sàng giữ một vị trí cho anh thì anh sẽ đi vào đó.”
“Anh tốt như thế sẽ chiều hư em đấy.”
Nếu tôi vẫn khăng khăng như trước, nếu như tôi không kiềm chế được giao toàn bộ thật lòng cho anh, nếu tất cả những lời này chỉ là nói dối…
Tôi không thể chấp nhận bản thân lại bị lừa lần thứ hai.
“Thế cứ chiều hư thôi.” Vầng ánh sáng màu vàng ấm áp mạ lên đường viền khuôn mặt của Lý Thư Duyên, nụ cười của anh cực kỳ xán lạn: “Anh chiều hư em thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi chỉ cảm thấy những khúc mắc và suy nghĩ xa xôi rối loạn dưới đáy lòng của mình đã được nụ cười tươi của anh phá ra như từng sợi kén, cuối cùng đổ vào đáy lòng tôi từng chút nhiệt độ đầy ấm áp.
Vị trí nào đó tận đáy lòng đổ vỡ vì anh, mềm nhũn thành một mảnh.
Comments for chapter "Phần 4"
MANGA DISCUSSION