Phần 3
Chương 6
Lúc ở bên Ngô Quý, anh ta tựa như trung tâm thế giới của tôi, tôi luôn luôn xoay quanh anh ta một cách hèn mọn.
Anh ta nói muốn ăn bánh ngọt của một tiệm nào đó, tôi sẽ chạy cả nửa cái thành phố để đi mua, anh ta nói muốn uống canh tôi nấu, hơn nửa đêm tôi sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn để hầm.
Ngô Quý là người đầu tiên mà tôi yêu, lúc yêu anh ta tôi chưa từng so đo được mất.
Chỉ có điều tôi bỏ ra hết lòng, cuối cùng lại đổi lấy sự lừa gạt và kiêu căng của anh ta.
Ngô Quý khiến cho tôi hiểu rằng, trong quan hệ tình cảm, bỏ ra quá nhiều, quá mong đợi vào sự trả giá của mình sẽ có được sự đáp trả ngang nhau, đến cuối cùng thường thường đều là thất vọng.
Vậy nên đối với Lý Thư Duyên, tôi luôn cho đi cẩn thận, cũng không ôm ấp bất kỳ sự mong đợi nào.
Nhưng dường như anh lại khác với Ngô Quý.
Nước thuốc lạnh lẽo chảy theo dây truyền dịch đi vào tĩnh mạch màu xanh, Lý Thư Duyên chạy chậm từ phòng trà nước trở về, nhét một chiếc khăn mặt nóng vừa đủ vào lòng bàn tay tôi, muốn giảm bớt sự khó chịu khi truyền dịch.
Lý Thư Duyên chạy đến phòng nước nóng hết chuyến này đến chuyến khác, cả đêm không ngủ, dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm rõ rệt.
Tôi kéo anh ngồi xuống nghỉ ngơi, anh lại để tôi tựa vào trên vai anh, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi như dỗ trẻ con đi ngủ.
“Em tưởng rằng anh sẽ tức giận.” Dù sao việc bạn trai cũ tìm tới cửa phá đám chuyện hẹn hò như vậy, tôi nghĩ không có mấy người bạn trai hiện tại có thể nhịn được.
Anh lại quá mức bình tĩnh, chưa từng tức giận với tôi một câu nào vì Ngô Quý: “Thanh Miểu, đó là một phần quá khứ của em, không có gì đáng để anh tức giận cả.”
Đúng vậy, là một phần quá khứ của tôi, cho dù là một phần không muốn nhớ lại nhất, nhưng cũng không thể phủ nhận.
“Gặp lại người đó… Em có còn đau buồn không?” Lý Thư Duyên xoa đầu tóc rối bời của tôi, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc.
Gặp lại Ngô Quý, không có không cam lòng hay tiếc nuối, không có mặt đỏ tới mang tai, cũng không muốn đòi một lời giải thích cho quá khứ.
Đau buồn? Đã không còn từ lâu rồi.
Tôi khẽ cười: “Em chỉ cảm thấy tiếc một buổi đi xem phim.”
Nghe thấy lời này, Lý Thư Duyên như thở phào nhẹ nhõm, bả vai có chút sụp xuống: “Chuyện này có gì đâu, ngày mai đi xem lại là được mà.”
Sau đó anh bèn tự đắc ngâm nga một khúc hát du dương.
Tôi nghĩ thầm cũng phải, chẳng qua chỉ là một buổi đi xem phim điện ảnh thôi, ngày mai sẽ bù lại…
Nhưng tôi đột nhiên cảnh giác ngồi thẳng, lui ra khỏi lồng ngực của anh: “Không đúng.”
“Sao thế?” Anh chớp mắt nhìn tôi.
Lúc đầu khi đồng ý đi xem phim đã hứa rằng, xem hết phim trở về sẽ ngoan ngoãn viết văn, kết quả bây giờ đã sắp rạng sáng rồi, Lý Thư Duyên còn ở bệnh viện cùng tôi truyền dịch: “Giày vò đến tận bây giờ, anh còn chưa viết văn…”
Vẻ mặt tôi cuống cuồng cả lên, xong rồi xong rồi, ngày mai là ngày ban biên tập duyệt bản thảo, chuyên mục của tôi sẽ bị bỏ trống mất thôi.
Lý Thư Duyên ôm tôi trở lại trong ngực: “Biên tập đại nhân của anh ơi, cứ thoải mái thả lỏng tinh thần đi.”
“Viết xong từ lâu rồi.” Lý Thư Duyên dựa vào tôi: “Sao anh nỡ để biên tập đại nhân của anh bị mắng chứ?”
“Vậy trước đấy anh lừa em không xem phim thì sẽ không viết bản thảo…” Tôi nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
Lúc này, Lý Thư Duyên với vẻ mặt vô hại nhếch khóe môi lên, lộ ra một chút gian manh: “Anh không lấy bản thảo để uy hiếp em, một người cuồng công việc như em sẽ đi xem phim với anh chắc?”
Chết tiệt, anh hiểu tôi thật.
Chương 7
Hôm sau, Lý Thư Duyên lái xe chở tôi đến dưới lầu của công ty.
“Thuốc chuẩn bị bỏ trong túi xách của em rồi, nhớ uống đấy.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của tôi. Tôi cũng ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn anh.
Chuyện tôi gặp lại Ngô Quý chẳng ảnh hưởng gì đến quan hệ của chúng tôi, tôi vẫn dặn dò anh như thường lệ: “Anh nhớ ăn cơm và phải…”
“Viết bản thảo, anh biết rồi mà.” Lý Thư Duyên kéo túi xách lại đưa cho tôi, nói: “Em không đi vào sẽ muộn giờ làm đấy, ngài biên tập à.”
Tôi ngâm nga một đoạn nhạc nhỏ đi đến chỗ làm việc của mình, nhưng chưa ngồi nóng ghế đã nhìn thấy gương mặt của chủ nhiệm hớn hở tươi cười đi vào: “Tống Thanh Miếu, tối hôm nay đừng đi về, bộ chúng ta có liên hoan!”
Tôi khều khều Tiểu Lưu ngồi sát chỗ làm việc của tôi, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Người vắt cổ chày ra nước như ông ta, sao hôm nay lại đành lòng nhổ lông mình thế.”
Tiểu Lưu áp sát vào tôi nói nhỏ: “Mới sáng hôm nay, đồng chí vắt cổ chày ra nước này gặp từng người nói về chuyện liên hoan đó, tớ nghe đồn rằng hình như đột nhiên công ty chúng ta nhận được một hạng mục lớn, số tiền kiếm cũng nhiều lắm đấy.”
Một công ty nhỏ mấy chục người có thể nhận được hạng mục nào lớn chứ?
Tôi không ý kiến, Tiểu Lưu cũng vội vàng đi làm chuyện khác.
Nhưng đợi đến lúc kiểm tra bản thảo, tôi lại gặp người mà mình không muốn nhìn thấy nhất tại trong phòng hội nghị.
Ngô Quý tự hạ thấp địa vị của mình ngồi ở ghế sếp quyền quý nhất của công ty chúng tôi. Còn phó tổng giám đốc và chủ nhiệm ngày thường hay lôi thôi lếch thếch, hôm nay lại mặc vest đi giày da đến tham dự cho hội nghị, còn vây quanh anh ta đông nghẹt.
“Con mẹ nó, người kia có lai lịch gì mà to thế?”
Tôi vặn cán bút trong tay, cảm nhận ánh mắt của anh ta dừng lại chỗ mình rất lâu.
Phó tổng giám đốc nói, bây giờ phòng biên tập có thể tập trung bản thảo đưa tới kiểm tra, sàng lọc chọn ra tác phẩm có tiềm năng để chuyển thể thành phim truyền hình, đơn vị quảng cáo và phân phối do công ty văn hóa của Ngô Quý phụ trách.
“Tổng giám đốc Ngô lựa chọn công ty của chúng tôi, thật sự là niềm vinh hạnh lớn cho công ty chúng tôi mà.” Phó tổng giám đốc mang gương mặt nịnh nọt nói: “Xin giới thiệu một chút, người này là chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm phòng biên tập của chúng tôi. Ông ấy phụ trách chủ yếu về mảng kiểm tra bản thảo, còn kiêm luôn dự án phối cảnh tổng thể lần này…”
Chủ nhiệm vắt cổ chày ra nước bình thường luôn vênh mặt hất hàm sai khiến chúng tôi, bây giờ đứng trước mặt Ngô Quý lại khép nép cung kính, cúi người khom lưng tiếp chuyện.
Ngô Quý xem ông ta như không khí, dù có nhìn thấy cũng vờ như không.
“Những người khác tôi không quan tâm, phối cảnh lần này tôi muốn cô ấy làm.” Ghế tựa xoay một góc nho nhỏ, đầu ngón tay anh ta chỉ đến chỗ tôi, một tiếng ồ của mọi người xung quanh vang lên.
Chương 8
Trước mặt mọi người, Ngô Quý ra lệnh cho tôi làm người liên kết dự án, chịu trách nhiệm báo cáo tiến độ liên kết cho anh ta.
“Tiểu Tống mới vào công ty được một năm, kinh nghiệm trên các phương diện còn chưa đủ…”
“Ồ? Có nghĩa là không có ý muốn hợp tác?”
“Chúng tôi có người phù hợp hơn để phụ trách…”
Ngô Quý thậm chí còn không nghe, nhăn mặt bỏ đi, một số phó tổng đuổi theo anh ta.
Người trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, Tiểu Lưu kéo tôi lại: “Tình huống này là sao vậy Tiểu Tống, cậu biết người đó sao?”
“Trước đây từng quen nhau.” Tôi đứng thẳng người, ôm đống tài liệu trên bàn.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của đồng nghiệp, tôi nhẹ giọng nói: “Bây giờ không quen.”
Đến buổi trưa, các nhà lãnh đạo đã cùng nhau trở lại.
Sự việc này đã khiến ông chủ của công ty kinh ngạc, người mà hiếm khi được nhìn thấy mỗi tháng một lần đến bàn của tôi với vẻ mặt tâng bốc: “Cô là Tiểu Tống đúng không?”
“Dạ.”
Ông ấy nói một lúc lâu, đại ý hy vọng tôi có thể hợp tác với công ty của Ngô Quý: “Cô cũng biết mấy cái lễ tiết trong ngành hiện nay nghiêm trọng như thế nào. Cơ hội như thế này kiếm không dễ. Công ty rất coi trọng cô nên mới đem dự án lớn như này giao cho đấy … ”
Vừa vẽ bánh vừa tạo áp lực cho tôi.
Lúc mới đến công ty, tôi làm những công việc lặt vặt trong nửa năm, vất vả lắm mới lên chính thức được, nhưng chẳng qua chỉ là một người vô hình trong bộ phận biên tập. Bây giờ xảy ra chuyện như này khiến tất cả các sếp xúm quanh bàn làm việc của tôi, tôi thấy hơi buồn cười.
Ông chủ chắc chắn rằng tôi sẽ chấp nhận đề nghị này: “Tiểu Tống, chúng tôi đều biết cô là người có nhiều tham vọng. Công việc làm ăn với anh Ngô mà hoàn thành, đương nhiên công ty sẽ không đối xử tệ với cô. Cô phải làm thật tốt, đừng phụ lòng…”
Màn hình điện thoại nhấp nháy, sự chú ý của tôi ngay lập tức bị thu hút vào nó.
Lý Thư Duyên lo lắng tôi sẽ quên uống thuốc nên thường xuyên gửi tin nhắn nhắc nhở tôi: “Biên tập viên nhớ uống thuốc nhé~”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân, khi nhìn lên, tôi thấy Ngô Quý cũng đã quay trở lại.
Anh ta đứng cách đó không xa, quang minh chính đại đánh giá tôi.
“Tôi không nhận đâu.”
Từ xa, chắc chắn rằng anh ta đã nghe thấy những gì tôi nói, khuôn mặt anh ta đột nhiên trở nên u ám.
“Cô nói cái gì?” Ông chủ hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
“Tôi nói, tôi không làm.” Lại dây dưa với Ngô Quý, vậy thì không công bằng với Lý Thư Duyên: “Sa thải tôi đi.”
Comments for chapter "Phần 3"
MANGA DISCUSSION