Phần 2
Chương 4
Tôi biết rằng Ngô Quý luôn coi mình làm trung tâm, chỉ là tôi không hề biết rằng một khi anh ta điên lên thì có điên đến mức như thế.
Tôi và Lý Thư Duyên vốn đến trễ nên bộ phim đã sớm chiếu từ lâu, đang chiếu đến một đoạn nhỏ gay cấn.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ và cảnh tượng kịch tích, Ngao Diễm bước nhanh rồi đuổi theo sát chúng tôi vào trong tận rạp chiếu phim: “Tống Thanh Miểu!”
Ngô Quý vốn cao lớn, anh ta đứng thẳng người lên thì sẽ chắn đi tầm nhìn, lúc anh ta nói chuyện thì lại sẽ ảnh hưởng đến sự chú ý của khán giả khiến cho mọi người khó chịu.
“Ngô Quý, anh đừng có làm loạn!”
Mọi người xung quanh không ngừng đưa những ánh mắt chán ghét hoặc khó chịu về phía chúng tôi khiến tôi lập tức sốt ruột như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Tôi phát cáu rồi quát lớn: “Đến cùng thì anh muốn làm gì?”
“Theo anh ra ngoài, anh muốn nói chuyện với em.”
“Tôi đã bảo anh chờ…”
“Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế.” Vẻ mặt Ngô Quý trở nên lạnh lẽo như một ngọn núi băng, anh ta đưa tay ra muốn lôi tôi lên ngay lập tức.
Tôi tránh không kịp, Lý Thư Duyên vốn có tính tình dịu dàng cũng bị chọc đến mức tức giận. Anh đứng phắt lên ngay tại chỗ rồi đưa tay lên chặn giữa tôi và Ngô Quý, ngăn anh ta lại, “Anh Ngô, mong anh đừng làm phiền tới bạn gái của tôi!”
“Này, mấy người phía trước ngồi xuống đi! Đằng sau không nhìn thấy được.”
“Mấy người này làm sao thế, có vấn đề gì không?”
Tiếng phàn nàn vang lên bốn phía, tôi và Lý Thư Duyên vốn là những người có da mặt mỏng. Tôi nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục giằng co thì đã không giải quyết được còn ảnh hưởng tới người khác, vì thế tôi đi theo Ngô Quý ra khỏi rạp chiếu phim.
Ngô Quý lôi kéo tôi vào ngồi trong một quán cà phê, còn không quên lia ánh mắt sắc bén như dao về phía Lý Thư Duyên vẫn đuổi theo sát phía sau không buông, “Tôi không có ý định mời người không liên quan uống cà phê.”
Lý Thư Duyên chỉ coi như không nghe thấy, anh ngồi xổm người xuống quan sát trạng thái của tôi, thấy tôi không có vấn đề gì thì mới cụp mắt xuống.
Tôi đang định mở miệng nói xin lỗi với anh thì anh như đã sớm biết tôi muốn nói gì.
“Anh ở bên ngoài, có việc gì thì em gọi anh.”
…
Ngô Quý cầm cốc sứ trắng lên bằng đôi tay thon dài đẹp đẽ, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra chút vẻ nhếch nhác của người sống không tốt.
“Tại sao em lại bỏ đi mà không nói lời tạm biệt thế?” Anh ta để cái cốc xuống rồi như thể đang có ý định bắt đầu tiến hành tra hỏi tôi.
“Lại còn thay đổi số điện thoại, Tống Thanh Miểu, em sẽ không tự luyến đến mức cảm thấy anh sẽ tìm đến em chứ?”
“Tôi không hề nghĩ như thế.”
Nguyên nhân khiến tôi quen Ngô Quý, là do sau khi tôi vừa tốt nghiệp đại học thì đến công ty văn hóa của anh ta xin làm việc ở vị trí biên tập.
Bởi vì tôi tốt nghiệp ở một trường bình thường lại không hề có kinh nghiệm làm việc nên lúc trước đi xin việc cũng đã nhiều lần không thành. Vì thế khi HR nói rằng có thể sắp xếp cho tôi một công việc khác thì dù muốn hay không tôi cũng đã đồng ý ngay.
Tôi trở thành trợ lý riêng của Ngô Quý. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà anh ta giao cho tôi thì cũng sẽ như những biên tập viên khác của công ty, lấy can đảm lấy một ít bài viết mà mình tự viết đưa cho anh ta xem.
Nhưng anh ta luôn chỉ khẽ cười rồi vứt qua một bên và nói, đó không phải là công việc của tôi.
Vào một đêm, anh ta uống say mà tôi cũng không tỉnh táo, sau khi tỉnh lại thì tất cả đã sai rồi.
Ngô Quý là tổng giám đốc của một công ty văn hóa có quy mô khổng lồ, còn tôi chẳng qua chỉ là một tay mơ mới tốt nghiệp. Ở cùng với anh ta thì tôi cũng hiểu rõ mình đang trèo cao.
Tôi nghe lời anh ta mà nghỉ việc, dập tắt những ước mơ với con chữ, chỉ một lòng chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của anh ta, làm một con chim hoàng yến làm vui lòng anh ta.
Tôi vẫn cho rằng chỉ cần tôi làm đủ tốt, chỉ cần tôi đối xử với anh ta hết lòng hết ý, biết chiều theo sở thích của anh ta thì một ngày nào đó chắc chắn anh ta sẽ nhìn thấy điểm tốt của tôi.
Mãi đến buổi tối hôm sinh nhật tôi, tôi mới nhận ra. Hóa ra anh ta để ý đến tôi chẳng qua là vì tên của tôi giống với tên bạn gái cũ của anh ta mà thôi.
Cô ta tên là Tống Thanh Ca, còn tôi tên là Tống Thanh Miểu.
Mặc dù tôi và cô ta không có liên quan gì đến nhau, nhưng đối với Ngô Quý thì tôi vẫn luôn là kẻ thay thế của cô ta.
Lúc quyết tâm dứt ra khỏi mối tình này, đúng là tôi đã đổi số điện thoại.
Nhưng không phải tôi để ý tới việc anh ta có thể tìm đến tôi hay không, chẳng qua là tôi cảm thấy mình bị tổn thương quá nhiều, không muốn cho mình cơ hội quay đầu lại thôi.
Chương 5
“Anh sống tốt chứ?” Tôi lạnh nhạt hỏi.
Anh ta ngẩn ra trong giây lát: “Dĩ nhiên.”
Có lẽ thời gian dài ở cạnh Ngô Quý đã bào mòn mọi sự gai góc của tôi. Vậy nên khi đứng trước anh ta, tôi không sao nói ra được những lời sắc bén hay trút ra hết những cảm xúc bực dọc trong mình: “Thế thì tốt, đừng nghĩ nhiều đến chuyện quá khứ nữa, tiến về phía trước đi.”
“Anh đã đối xử không tốt với em à?” Ngô Quý cúi xuống, dùng sức uy hiếp mạnh mẽ khiến tôi bỗng căng thẳng tới độ gai cả sống lưng, anh ta gảy nhẹ chiếc thẻ nhân viên treo trước ngực tôi: “Tiền anh đưa em không đủ? Nên em mới chạy đến nơi xa xăm này làm thuê ư.”
“Vấn đề không phải là tiền.” Tôi nắm chặt thẻ nhân viên, né tránh ánh mắt anh ta.
Tôi đã chuyển hết số tiền Ngô Quý cho mình khi ấy vào một tấm thẻ, lúc rời đi cũng trả lại hết cho anh ta rồi.
“Vậy thì tại sao?” Anh ta khẽ nâng cằm tôi lên, quay ra ngoài cửa sổ: “Là vì gã ngoài đó ư?”
Ngoài cửa kính, có lẽ vì muốn tránh ngại ngùng nhưng lại chẳng muốn đi quá xa nên Lý Thư Duyên đã nằm bò lên tay vịn ngắm cảnh với vẻ chán chường. Chiếc áo hoodie trắng tinh nom có vẻ sạch sẽ, thoải mái mà anh mặc với chiếc áo có mũ in hình hoạt hình trên người tôi là một bộ.
Trước khi gặp Ngô Quý, tôi vốn thích mặc hoodie với quần jeans, nhưng về sau để khiến anh ta vui lòng, tôi đã chuyển sang mặc váy như anh ta thích.
Giờ khó khăn lắm mới khiến tất cả trở thành quá khứ, tuyệt đối không có chuyện quay về đường cũ nữa.
“Không liên quan tới anh ấy.” Tôi hạ mắt, tránh khỏi tay Ngô Quý: “Chỉ đơn giản là chia tay thôi, chẳng có nguyên nhân gì hết.”
Sự kiêu ngạo và tự tin bấy lâu đã khiến anh ta lập tức thẹn quá hóa giận. Ngô Quý nói bằng cái giọng chẳng mấy thân thiện: “Tống Thanh Miểu, nếu giữa chúng ta có ai nhắc chuyện chia tay thì cũng không nên là em!”
“…”
Tôi không đáp, nhân viên mang lên một đĩa bánh ngọt.
Lớp mứt quả vàng óng bao bọc miếng bánh mềm ngọt, ngửi vào chỉ thấy mùi hoa quả ngọt thanh, không phân biệt nổi rốt cuộc là mùi xoài hay thứ quả nào khác.
Tôi nhìn nó chằm chằm.
Ngô Quý nới lỏng tay áo sơ mi, mọi lời nói hành động đều để lộ sự sốt ruột: “Muốn ăn thì ăn đi, hay là giờ đến ăn uống thế nào cũng cần anh dạy em?”
Tôi thà ăn bánh còn hơn là nói chuyện với Ngô Quý, tiện thể chặn đứng cái sự lảm nhảm không ngớt mồm của anh ta.
Tôi múc một miếng cho vào miệng, trong phút chốc đầu lưỡi cảm nhận được có gì đó không ổn. Tôi thầm nghĩ muốn nhổ ra, nhưng lớp mứt đã trượt xuống theo đầu lưỡi rồi.
“Khụ, khụ khụ…” Tôi ho sặc sụa, không lâu sau, da thịt khắp mình đã sưng đỏ.
“Em…” Trong mắt Ngô Quý ánh lên sự kinh ngạc.
Lý Thư Duyên bên ngoài nghe tiếng, lập tức xông vào, thấy đĩa bánh ngọt đã bị ăn trước mặt, anh chau mày: “Anh vừa cho cô ấy ăn cái gì?”
“Bánh ngọt thôi, bánh xoài cam.”
“Anh không biết là cô ấy không thể ăn cam à!”
Ngô Quý ngỡ ngàng, nghe vậy thì ngây ra: “Anh bảo sao?”
Lý Thư Duyên tức đến mức chửi thề, cầm miếng bánh ngọt chưa ăn hết lên ném vào người Ngô Quý: “Tự anh ăn cho đẫy cái bụng đi!”
Comments for chapter "Phần 2"
MANGA DISCUSSION