Chương 1
Ngày tôi quyết định rời khỏi Ngô Quý đúng vào dịp sinh nhật của tôi.
Tôi mặc chiếc váy màu cây cát cánh, cầm bánh kem đến nhà của anh ta, vui vẻ ngập tràn nấu một bàn đồ ăn.
Tôi đợi từ chạng vạng sáu giờ, đến đêm khuya, đồ ăn trên bàn đã lạnh tôi tiếp tục hâm nóng, một lần đến một lần nữa.
Mãi đến mười giờ khuya, cấp dưới của anh ta đến gõ cửa.
Anh ta uống say quên trời đất, ngất xỉu.
Trợ lý đưa anh ta về nhà rồi lập tức rời đi, tôi lo lắng anh ta ngủ trên sô pha không yên giấc nên mới đỡ anh ta vào phòng ngủ.
Cuối cùng đến phòng ngủ lại đứng không vững, đầu đụng vào khung cửa.
Lập tức trước mắt đen thui một vùng, tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai.
Tôi không kịp quan tâm miệng vết thương trên đầu và cổ mình, chỉ lo hỏi thăm an toàn của anh ta.
“Ngô Quý…” Tôi vừa dỗ dành vừa khuyên: “Anh đói hả? Chúng ta ăn một ít gì đi…”
Anh ta nắm chặt tay tôi lảm nhảm một mớ như đứa bé: “Tống Thanh Ca, em đừng đi.”
Máu tanh, nóng chậm rãi chảy xuống thái dương, nhỏ giọt lên chiếc váy Ngô Quý mua cho tôi.
Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của mình, hoảng hốt một trận.
Anh ta nắm thật chặt tay tôi, ánh mắt đầy chân thành và tha thiết. Anh ta là một người từ xưa đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo không nhường nhịn người khác, nhưng một lần lại thêm lần nữa đều ăn nói khép nép kể về người mà anh ta nhớ, người mà anh ta yêu say đắm.
Buồn cười nhất là…
Tôi không phải là Tống Thanh Ca.
Chương 2
Tôi rời khỏi thành phố Ngô Quý sống, trăn trở dọn đến một thành phố khác.
Nơi đó, tôi tìm một công việc biên tập, sau đó quen biết Lý Thư Duyên.
Anh là một tác giả do tôi phụ trách, ôn tồn lễ độ, thỉnh thoảng còn có chút ấu trĩ, thích nấu ăn và thật nhường nhịn tôi.
Khi chúng tôi xác định hẹn hò, cả hai đều ăn ý đều không hỏi về tình cảm trước đó của đối phương, chúng tôi giống như bạn tri kỉ chung tình của nhau hơn người yêu.
Ngày đó, tôi lại gặp được Ngô Quý lần nữa, cũng là lúc tôi đang hẹn cùng với Lý Thư Duyên đi trung tâm mua sắm xem phim.
Phim điện ảnh đã sắp bắt đầu, tôi vẫn đứng ở cầu thang cuốn vội vàng chạy lên trên: “Xin lỗi anh, hôm nay cuộc họp của em kết thúc muộn! Đợi em hai phút nữa sẽ đến ngay.”
Tôi gửi tin nhắn cho Lý Thư Duyên trên WeChat xong, không đến vài giây đã nhận được tin anh trả lời lại: “Em đừng vội.”
“Đúng rồi, nếu lúc ngài biên tập hối bản thảo không vội như anh thế này, chẳng phải càng tốt hơn à.”
Tôi nhìn màn hình di động cười nhẹ, đang định trả lời cho anh rằng chắc chắn không thể, đột nhiên lại có người gọi tên tôi ở gần bên.
“Tống Thanh Miểu?”
Tôi quay đầu lại, trong đám người đứng ở thang cuốn bên cạnh đang chạy xuống.
Ngô Quý mặc bộ vest đi giày da, rắn rỏi và anh tuấn, nổi bật trên cả đám người.
Anh ta xoay đầu nhìn tôi, môi mỏng mấp máy.
Chúng tôi cũng giống như cầu thang cuốn này ngược lối và là hai đường thẳng song song, dần dần khoảng cách ngày một xa hơn.
Thật ra tôi đã nghe anh nói: “Đợi anh.”
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Chương 3
Ngô Quý quay lại, đi theo tôi suốt quãng đường.
Trước cửa rạp chiếu phim, anh ta túm lấy tôi, thở hổn hển nói: “Tống Thanh Miểu, anh bảo em đợi anh, em có nghe không?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Có chuyện gì à?”
Tôi luôn duy trì dáng vẻ yếu thế trước mặt Ngô Quý, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình tỏ ra rụt rè trước mặt anh ta cả.
“Em cảm thấy anh tìm em là có chuyện gì sao!” Mặt mày anh ta lo lắng, khi nói chuyện cũng vô thức mang theo dáng vẻ vênh váo kiêu căng.
Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ làm sao để trở về, có tiếng bước chân phía sau tôi.
“Thanh Miểu.” Tôi mặc chiếc hoodie hoạt hình nhiều màu sắc đặc biệt dễ thấy, Lý Thư Duyên nhìn thấy, cầm một hộp bỏng ngô lớn đi tới, “Phim bắt đầu rồi, sao không đi vào?”
Lý Thư Duyên nắm lấy tay tôi dắt đi.
Tôi cất bước đi theo, nhưng tay còn lại bị Ngô Quý kéo lại.
Ngô Quý cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, “Tống Thanh Miểu, anh không cho phép em rời đi.”
Lý Thư Duyên, người luôn dịu dàng, cau mày tỏ vẻ không hài lòng, mặc dù anh chưa bao giờ làm khó tôi, nhưng giờ anh lại tỏ ra vô cùng bất mãn vì hành động của Ngô Quý.
“Tống Thanh Miểu, anh nói lại lần nữa, em không được đi.”
Anh ta là ai?
Tôi không khỏi siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay Lý Thư Duyên Ngôn: “Ngô Quý, tôi muốn đi xem phim cùng bạn trai, anh muốn đợi thì đợi, không muốn đợi thì xin cứ tự nhiên bỏ đi.”
Comments for chapter "Phần 1"
MANGA DISCUSSION