Lại đến cuối tuần, Triệu Quan Kỳ vẫn bận rộn ở phòng bếp như cũ, tôi thì cầm iPad kiểm tra đối chiếu kế hoạch dự án.
Lúc điện thoại đổ chuông, đúng lúc cậu đang làm món ăn cuối cùng.
“Giang Dư Tịnh, sao tao lại nuôi ra một con nhóc chết tiệt không biết liêm sỉ như mày chứ!” Đầu bên kia điện thoại, bố tôi đang mắng tôi khàn cả giọng.
Tôi sợ lát nữa cãi nhau ầm ĩ sẽ làm Triệu Quan Kỳ sợ nên lặng lẽ đi tới vườn hoa nhỏ ở dưới nhà.
“Bố cảnh cáo mày, cắt đứt với những người không đứng đắn kia đi, ngoan ngoãn ở chung với Lộ Dương, thực sự không được thì có một đứa bé trước, có con rồi thì mày sẽ kiềm chế lại!”
Một người bố muốn con gái của mình mang thai con của đàn ông ngoại tình, chỉ nghe thôi đã cảm thấy buồn cười.
Tuy lòng tôi đã nguội lạnh, nhưng đã quen từ lâu rồi.
“Thiếu tiền hả?”
Có lẽ là nhớ tới tôi là nguồn kinh tế duy nhất của ông ấy, thái độ của bên kia cũng dịu lại: “Con đã 28 rồi, làm chút chuyện phù hợp với tuổi được không? Cậu nhóc kia mới mấy tuổi?”
Tôi vừa nghe là biết đồ chó con lại mách lẻo với ông ấy nữa rồi, hơi mất kiên nhẫn: “Con không muốn nói chuyện này, không có việc gì thì con ngắt máy đây.”
“Khoan đã!” Bên kia lập tức cuống lên: “Tiểu Lộ vẫn còn yêu con đấy.”
“Không phải anh ta yêu con, anh ta chỉ thiếu một đối tượng kết hôn vừa thích anh ta lại vừa dễ nắn bóp mà thôi. Huống hồ là anh ta ngoại tình trước, có cần con gửi ảnh giường chiếu cho bố xem không?”
Bố tôi dừng một lát: “Có người đàn ông nào mà không mắc sai lầm chứ? Đó chỉ là nhất thời thôi, Tiểu Lộ là người một nhà với chúng ta. Con đừng học mẹ con, tính tình mềm một chút mới có thể giữ được đàn ông. Hơn nữa em trai con sắp kết hôn rồi, con có thể để bố bớt nhọc lòng chút được không!”
Ha, hiểu rồi, Giang Dư Gia sắp kết hôn, thế nên ông ấy mới gấp gáp muốn tôi và Lộ Dương tái hợp như vậy.
Dù sao Lộ Dương cũng đã từng đồng ý đưa ba trăm nghìn tiền sính lễ cho ông ta mà.
Tôi cười lạnh: “Bố, bố mới hơn năm mươi tuổi, còn trẻ, hay là đi vào thành phố tìm một phú bà chịu chi tiền để có con trai, đổi chút tiền kết hôn cho Giang Dư Gia? Dù sao đều là người một nhà, bố bán hay con bán cũng không có gì khác biệt.”
Bên kia giận dữ đến mức chửi thề, tôi mặc kệ ông ấy, đang chuẩn bị ngắt máy thì bên kia lại truyền đến một câu:
“Được được được, không tái hợp thì thôi, vậy em trai con kết hôn, người bạn trai mới của con không tỏ lòng chút nào à?”
Không biết xấu hổ đến cùng cực.
Tôi phải cố gắng lắm mới nén được cơn giận, không trực tiếp buông lời chửi mắng: “Lúc trước khi bắt con bỏ hai trăm nghìn mua nhà cho Giang Dư Gia đã nói rồi, mỗi tháng con cho bố hai ngàn. Hai ngàn này, bố tự tiêu hay cho nó tùy thích, nhưng, không có nhiều thêm đồng nào. Con sẽ không làm cây ATM của em trai, cũng sẽ không để bạn trai của con làm.”
Tôi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, càng nghĩ càng giận, tức giận đá cục đá bên chân một cái, kết quả là vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Triệu Quan Kỳ đang cầm đũa muốn nói lại thôi.
Tôi vuốt tóc, nhếch lên một nụ cười nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nấu xong rồi à? Vậy chúng ta về đi.”
Triệu Quan Kỳ đứng ở cách đó không xa, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Giang Giang, em không cần miễn cưỡng đâu.”
Tôi hít một hơi thật sâu, ôm lại Triệu Quan Kỳ, buổi đêm tĩnh mịch, dường như bỗng trở nên ấm áp.
Comments for chapter "Chương 9"
MANGA DISCUSSION