Chương 10
Khi thời tiết ấm lên chút, Triệu Quan Kỳ đưa tôi về nhà.
Cậu là người ở Bình Thành, bố mẹ đều là giáo viên cấp ba, cuộc sống không giàu có cao sang nhưng lại nhàn hạ.
Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ của cậu thuận miệng hỏi một câu rằng tôi bao nhiêu tuổi. Tôi vốn còn đang khá lo lắng, sợ bà ấy không chấp nhận được việc chị em yêu nhau.
Cũng không biết có phải là Triệu Quan Kỳ đã giải thích từ lâu rồi hay không mà sau khi tôi nói thật xong thì hai vợ chồng cũng không có phản ứng thái quá. Trái lại họ còn luôn tươi cười gắp đồ ăn cho tôi, còn nói rằng một cô gái nhỏ sống một mình như tôi chắc chắn là không dễ gì, phải ăn nhiều hơn chút.
Thậm chí lúc gần đi, họ còn lặng lẽ lén đưa cho tôi một bao lì xì.
Tôi không biết mình nên nói gì, chỉ có thể liên tục đảm bảo rằng tôi sẽ đối xử tốt với Triệu Quan Kỳ.
Ai biết rằng cửa cũng không khóa, chàng cún con nhô đầu ra nói: “Giang Giang, anh nghe thấy rồi nhé.”
Sau đó, thời gian thấm thoát trôi qua bốn mùa, chàng cún con lại hẹn tôi đi xem phim vào lễ tình nhân.
Không ngờ rằng tôi lại đụng phải Lộ Dương đi vào trước mặt trong thang máy.
Bên trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, anh ta bắt đầu rảnh rỗi tìm chuyện nói: “Chuyện trên vòng bạn bè kia là do Thôi Khả Khả làm, cô… cô đừng để trong lòng.”
Tôi thầm nghĩ, chuyện đã qua một năm rồi mà bây giờ anh ta mới nhắc tới à?
“Tôi biết.”
“Cô biết ư?”
Chờ đến lúc anh ta nói cho tôi biết thì chắc là chú chó trong trang trại QQ của tôi đã đứng thẳng lên đi được rồi.
Tôi khịt mũi tỏ vẻ khinh thường rồi lấy điện thoại di động ra cho anh ta xem: “Ngay ngày hôm đó tôi đã báo cảnh sát, chứng cứ cũng đã trình lên rồi, lấy trộm tin tức rồi xâm phạm quyền riêng tư, bồi thường cũng đã xong hết. Chỉ là cô ta vẫn không hề viết lá thư xin lỗi kia, nếu như anh nhìn thấy cô ta thì cảm phiền anh chuyển lời giúp.”
Lộ Dương khuyên bảo tôi: “Tịnh Tịnh, tôi khuyên cô làm người phải có lòng khoan dung. Nếu đã bồi thường rồi thì coi như xong đi, tôi thay cô ấy nói lời xin lỗi với cô.”
Tôi vừa nghe xong thì nghĩ, lại ở chung một phe với nhau đấy à?
Tôi hỏi: “Dựa vào đâu mà tôi phải quên đi?”
Anh ta cau mày nói: “Bị chó cắn rồi thì chẳng lẽ cô còn muốn cắn ngược lại sao?”
Ha, cắn ngược lại? Tôi không chỉ muốn cắn ngược lại mà còn muốn cắn đến mức mẹ cô ta cũng không nhận ra đấy.
“Ting”
Thang máy đã đến tầng tám.
Tôi không để ý tới anh ta nữa mà đi thẳng ra ngoài, để lại Lộ Dương với vẻ muốn nói tiếp lại thôi.
Trước cửa chỗ lấy vé, Triệu Quan Kỳ phất phất tay với tôi: “Giang Giang, bên này!”
Cậu nở nụ cười xán lạn, xua tan đi tất cả đi xui xẻo mà Lộ Dương mang tới.
Tôi cất bước đi về phía chàng cún con: “Hôm nay mình xem phim gì thế?”
Cậu sờ sờ đầu của tôi, nói: “Chúng mình kết hôn đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chỗ bán vé rồi thầm nghĩ, tên bộ phim này cũng quá thẳng thắn rồi, thế nhưng tôi nhìn lướt qua cũng không thấy tên đó trên danh sách.
“Có bộ phim này sao?”
Nhưng vừa quay đầu thì Triệu Quan Kỳ đã quỳ một chân xuống đất, cậu còn cầm trên tay một chiếc nhẫn.
Tất nhiên là không phải chiếc nhẫn đôi chọn trúng vào lễ tình nhân năm ngoái, nhìn qua trông nó cũng rất đắt.
“Giang Giang, chúng mình kết hôn nhé.”
Xung quanh có người đang xúm lại rồi hô lớn “Gả cho cậu ấy”, tôi thì cực kỳ bàng hoàng.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này còn phải chờ đến mấy năm nữa, dù sao với tuổi của Triệu Quan Kỳ thì cũng có thể nói là tuổi còn trẻ đã kết hôn rồi.
“Anh chắc chắn sao? Còn sớm mà?”
Cậu chớp mắt mấy cái rồi nói với vẻ chắc chắn: “Có lẽ Giang Giang là người mà anh không thể quên được từ cái nhìn đầu tiên.”
Nếu không thể quên được, vậy thì cưới về nhà sớm một chút.
Chắc hẳn sẽ có người nói, yêu đương với chàng cún con kém năm tuổi thì thật sự sẽ có tương lai sao?
Có lẽ đời người vốn là một cuộc đánh cược, hiếm lắm mới có thể vô tình gặp được một người bạn đồng hành tốt như vậy, tôi bằng lòng thử một lần nữa.
Tôi khẽ gật đầu, Triệu Quan Kỳ đeo nhẫn lên tay cho tôi rồi nhảy tại chỗ lấy đà sau đó ôm lấy tôi xoay hai vòng.
Tôi ôm chặt lại cậu rồi thầm vui mừng.
Bé thỏ Triệu vẫn là bé thỏ Triệu của hồ ly Giang.
Bé thỏ Triệu còn bằng lòng ở bên hồ ly Giang suốt đời.
(hoàn)