Lúc Triệu Quan Kỳ cười nói “Anh cũng muốn rời giường cùng Giang Giang mỗi ngày”, tôi cảm thấy cách thức của mình vẫn còn kém.
Vì vậy, trên đường sắt cao tốc lúc trở về, tôi đã mạnh mẽ tạo nên “Bách khoa toàn thư về những câu nói thổ lộ”.
Cậu về sớm hơn tôi hai ngày, vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy một anh chàng chân dài đẹp trai mặc áo len màu be từ xa vẫy tôi, nhìn như một chú chó lớn.
Khi tôi đến gần, cậu lại dang rộng vòng tay: “Giang Giang, ôm ôm.”
Trong lòng tôi rung động, thân mật dụi dụi vào ngực cậu: “Hôm nay anh không cần về đội sao?”
Triệu Quan Kỳ ngoan ngoãn cười nói: “Anh xin nghỉ rồi.”
“Vì đến đón em à?”
Cậu gật đầu, có chút xấu hổ: “Hôm nay là lễ tình nhân, anh muốn trải qua ngày này với Giang Giang.”
Dạo này bận quá nên quên mất vụ này.
Nhắc mới nhớ, đây là lễ tình nhân đầu tiên tôi với Triệu Quan Kỳ.
Đi bộ dọc theo Trung tâm mua sắm Blue Harbor, Triệu Quan Kỳ nắm chặt tay tôi, lúc đi ngang qua một quầy hàng nhỏ, mắt cậu sáng lên.
Cậu chọn cái bờm hình tai cáo Nick, đội lên đầu tôi đôi tai thỏ của Judy, vừa nhéo mặt tôi vừa khen: “Giang Giang đáng yêu quá.”
Tôi bĩu môi, đội chiếc tai thỏ lên đầu cậu ấy: “Anh dễ thương hơn.”
Triệu Quan Kỳ rất vui vẻ, kéo tôi đến màn hình lớn để chờ chụp.
Blue Harbour có màn hình LED tương tác lớn, mỗi đêm Valentine, ban tổ chức sẽ chụp 3 cặp đôi thông qua màn hình lớn, người chiến thắng sẽ nhận được 2 chiếc nhẫn xinh xắn.
Lộ Dương và tôi cũng từng đến đây, nhưng chúng tôi chưa bao giờ được chọn, tôi nghĩ là do ở đây có rất nhiều người, nhiều đến mức bạn sẽ cảm thấy bạn ở đây chỉ là điểm nhỏ.
So với tôi đang bình tĩnh, Triệu Quan Kỳ có vẻ háo hức muốn thử: “Giang Giang, em có tin chúng mình nhất định sẽ được chọn không?”
Tôi không nỡ làm tổn thương lòng tự tin của cậu, nên gật đầu nói: “Tin.”
Lúc đếm ngược ba giây, Triệu Quan Kỳ vòng tay qua người tôi chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động, có lẽ cậu cũng nghĩ chúng tôi sẽ không phải là cặp đôi may mắn đó.
Tôi rất phối hợp tạo dáng, nhưng ngay khi cậu nhấn nút chụp, đã nhanh chóng hôn lên một bên mặt tôi.
Tôi sửng sốt nhìn cậu, khóe miệng lại không nhịn được mỉm cười.
Ngay lúc này, việc đếm ngược kết thúc, ba bức ảnh xuất hiện trên màn hình xanh khổng lồ.
Tôi nghe thấy có người nói: “Oa ~ tấm bên trái kia có không khí ghê!” “Cái cách hai người họ nhìn nhau ngọt ngào quá.”
Ngay khi tôi nhìn lên, chẳng phải chứ, thực sự… được chọn rồi?
Tôi vẫn còn bàng hoàng, nhưng Triệu Quan Kỳ đã ôm tôi, xoay tròn ngay tại chỗ, vội vàng dẫn tôi đến nhận giải thưởng.
Với dáng vẻ hào hứng ấy, ai không biết còn tưởng cậu sắp làm bố.
Tôi không thể không cảm thán đúng là tuổi trẻ.
Nắm tay nhau xuống đường cũng đã là đêm khuya, dù sao tôi với Lộ Dương cũng đã chia tay, vì vậy tôi trực tiếp đưa Triệu Quan Kỳ về nhà.
Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm khiến người ta mơ màng.
Để hạn chế sự phân tâm của mình, tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy điện thoại di động ra để chuyển hướng ánh mắt khỏi tấm kính mờ, tùy tiện lướt lướt, thấy Triệu Quan Kỳ có hoạt động mới từ hai giờ trước trong vòng bạn bè.
Chắc là đăng lúc tôi đang ngủ trên xe.
Cậu đăng bức ảnh được chụp trên màn hình lớn kia lên, bức ảnh hơi mờ, hiện lên khuôn mặt tươi cười như một chú chó vàng to lớn của cậu và vẻ hơi sốc của tôi sau khi bị hôn lén.
Nhìn qua… đúng là rất ngọt ngào.
Mà caption là:
“Giang Giang, em là ngôi sao may mắn!”
Chưa từng có ai nói tôi là ngôi sao may mắn, bố tôi luôn gọi tôi là ngôi sao chổi hay kẻ thất bại, nếu không phải còn trông mong ở tôi tiền sính lễ, có lẽ lúc còn nhỏ ông ấy đã ném tôi xuống khe suối.
Cho nên khi tôi nghe thấy Triệu Quan Kỳ nói như vậy, mũi tôi chợt chua xót.
Tôi thở dài một hơi, âm thầm chôm tấm ảnh này, bình luận bên dưới:
“Có anh thì Giang Giang mới là ngôi sao may mắn.”
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION