Vì phải đi gặp khách hàng nên trời còn chưa sáng thì tôi đã phải đỡ eo rời đi rồi, tất nhiên cũng không thể đến xem Triệu Quan Kỳ thi đấu.
Sau khi họp buổi sáng xong, lúc tôi xoa hai bên thái dương mở điện thoại di động lên thì đúng lúc nhận được video mà Thôi Hâm gửi tới.
“Chị Dư Tịnh, chị buff cái gì cho đội trưởng Kỳ thế? Hôm nay khí thế của cậu ấy như chẻ tre luôn!”
Tôi bật cười, cảm thấy đầu đỡ đau hơn chút.
Tôi mở video lên, điểm số của Triệu Quan Kỳ đang ở trạng thái áp đảo, một đòn cuối cùng càng thêm hừng hực như lửa.
Trong tiếng hoan hô ầm ĩ, Triệu Quan Kỳ tháo mặt nạ xuống, từng ánh sáng li ti chiếu lên gò má của cậu, ánh lên những giọt mồ hôi lấm tấm. Cả màn hình cũng tỏa ra một luồng hormone nam tính khiến người ta khỏi há hốc miệng.
Không thể tưởng tượng được rằng một Alpha trên đấu trường như thế mà tối hôm qua còn làm chàng cún con đẩy tới đẩy lui trong lòng tôi, nói với vẻ rất tủi thân “Giang Giang, anh cũng nhớ em”.
Sau khi lưu lại video, tôi trả lời lại cậu ấy: “Buff tình yêu chân thành.”
“Giang Giang, em muốn đi cùng với anh không? Nếu em không muốn đi thì anh sẽ nói cho bọn họ rằng anh không khỏe rồi ở khách sạn chờ em về nhé.”
Sau khi được thêm vào danh sách bạn bè của tôi lần nữa thì chàng cún con lại trở nên dịu dàng như nước vậy.
Trước đây cậu cũng như thế, làm cái gì cũng sẽ nhẹ nhàng dò hỏi ý kiến của tôi trước, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ cho tôi, chưa bao giờ ép buộc tôi bất cứ điều gì.
Không hề giống với Lộ Dương, người lúc nào cũng chỉ cậy mạnh mà ép tôi đi đến nhà mẹ đẻ của anh ta.
Tôi nhanh chóng đánh chữ: “Đi chứ.”
Vì để đoạt lại chàng cún con một lần nữa, tôi làm phiền đồng đội của cậu khá nhiều, về tình về lý thì cũng nên đi cụng chén một lần.
Huống chi mọi người đều đi thì phải chăng cô gái mặc áo khoác hồng hay theo đuôi phía sau Triệu Quan Kỳ cũng đi chứ?
Tôi đi đường vòng mua một cái bánh sinh nhật bắt mắt rồi dựa theo địa chỉ mà Triệu Quan Kỳ đã gửi, tôi đã nhanh chóng đi tới phòng riêng trong KTV cách khách sạn không xa.
Thấy tôi đi vào thì có người lập tức hô hào, “Yo ~ Cuối cùng thì Adrenaline* của đội trưởng Kỳ cũng tới rồi!”
*Adrenaline: chất kích thích máu/thần kinh.
Triệu Quan Kỳ hơi xấu hổ kéo tôi đến ngồi xuống bên cạnh cậu: “Đừng nghe bọn họ nói lung tung.”
Ừ, không nghe, em nhìn thấy bộ dáng anh được truyền Adrenaline xong trong video rồi.
Cả bữa tiệc đều rất vui vẻ hòa đồng, ngoại trừ một người.
Cô gái mặc áo khoác hồng kia chỉ tối sầm mặt ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại. Trong suốt thời gian đó cô ta không hề liếc nhìn tôi một cái, chỉ đến khi Triệu Quan Kỳ nói chuyện thì mới nói chen vào mấy câu như kiểu phụ họa, “Tớ thấy đội trưởng Kỳ nói rất chuẩn”, “Hôm nay đội trưởng Kỳ phát huy như thần”, “Đội trưởng Kỳ, cậu có thể lấy giúp tớ đồ uống không?”.
Nhưng từ đầu tới đuôi, Triệu Quan Kỳ chỉ lạnh lùng đáp lại mấy câu “Không cần”, “Cảm ơn” và “Cô tự lấy bên đó đi” mà thôi.
Thậm chí trong lúc cô ta đang nói chuyện thì cậu còn câu được câu không rồi trêu đùa tay tôi, lúc thì lại xoa xoa lòng bàn tay, lúc lại đan chặt mười ngón tay lại. Thỉnh thoảng cậu còn đá cho tôi một ánh mắt với vẻ sâu xa, giống như đang ám chỉ tôi “Học hỏi chút đi”.
Tôi gượng cười hai tiếng rồi nắm chặt lấy tay của cậu, đưa một cốc nước lên cho cậu với vẻ lấy lòng rồi tiếp tục nói cười với mọi người.
Nghe Thôi Hâm nói, cô gái kia tên là Tôn Ưu, là con gái của huấn luyện viên. Nghỉ đông ở đại học không có việc gì làm nên cô ta muốn đến làm quản lý ở đội đấu kiếm hai tháng cho vui, bình thường thì phụ trách chút hậu cần gì đó.
Sau khi quan sát một hồi thì tôi tổng kết lại.
Một cô gái vừa tròn hai mươi tuổi nên cách tạo sự chú ý đối với người mình yêu thích còn rất ngây thơ, không tạo nên uy hiếp gì đối với tôi.
Tôi hờ hững không nhìn nữa, cũng không có ý định so đo gì với cô ta.
Bởi vì sáng mai đội đấu kiếm còn có chuyến bay nên hôm nay cũng không chơi quá muộn, đến khoảng mười một giờ thì tan tiệc.
Khách sạn cũng không xa, mọi người tụ thành nhóm hai nhóm ba rồi nhanh chóng nói lời tạm biệt.
Trước khi ra về tôi định đi nhà vệ sinh rửa tay nên bảo Triệu Quan Kỳ đợi tôi ngoài sảnh chính một lúc.
Chỉ là tôi không nghĩ rằng Tôn Ưu cũng sẽ đuổi theo.
Cô ta cố ý đập mạnh một cái vào trong bồn rửa tay ở bên cạnh làm bắn tung tóe nước bẩn lên người tôi. Thậm chí cô ta còn hất túi đựng mỹ phẩm phiên bản giới hạn của tôi xuống đất, không những không xin lỗi mà cuối cùng còn chế giễu tôi một câu: “Trâu già gặm cỏ non.”
Tôi bật cười rồi không nói gì cả, chỉ là sau khi rửa sạch tay thì tô lại son môi. Bởi vì Thẩm Kiều Kiều đã nói, người đẹp đánh nhau thì phải có đủ khí thế.
Mất phút sau, tuy rằng trên mặt tôi có thêm một vết cào nhưng còn Tôn Ưu thì chỉ có thể miêu tả bằng từ cực kỳ nhếch nhác. Tôi chỉnh lớp trang điểm của mình chút rồi lại nhắc nhở cô ta lần nữa: “Chị đây không thích bắt nạt người khác, nhưng chị đây lại thích dạy bảo người khác. Triệu Quan Kỳ là của tôi, cô cẩn thận tình yêu chớm nở và cái đùi của mình đi.”
Trời đêm rất tối, Triệu Quan Kỳ đứng ở bên ngoài đợi tôi đang cúi đầu xem video chiếu lại buổi thi đấu ngày hôm nay. Tôi cố ý đợi đến khi nước trên người khô gần hết rồi mới rời đi. Nhưng ngay khi cậu nhìn thấy tôi thì khuôn mặt vốn đang vui vẻ kia lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.
“Giang Giang, ai bắt nạt em thế?”
Ting, chế độ sói con đã được chuyển đổi thành công.
Tôi nói không có vấn đề gì, chỉ là lúc rửa mặt quên gỡ móng tay mà thôi, Tôn Ưu lại vội vàng muốn đến vác nồi trên lưng.
Cô ta lao đến như một kẻ điên rồi chỉ vào người tôi mắng mỏ. Cô ta nói rằng tôi đẩy cô ta xuống hồ rồi xối nước lên người cô ta, còn uy hiếp cô ta không được tiếp tục làm phiền tới Triệu Quan Kỳ nữa.
Tôi khẽ nhíu mày, nói không sai, đúng là tôi làm.
Nhận thấy cô ta là con gái của huấn luyện viên nên tôi nghĩ rằng ít nhiều thì tôi có thể giải thích chút đầu đuôi với Triệu Quan Kỳ.
Nhưng cậu không cho tôi cơ hội này.
Cậu không giống như nam chính ngu ngốc trong tiểu thuyết, không hề biết phân biệt xanh vàng đen trắng mà che chở cho trà xanh. Cậu cũng không đỡ Tôn Ưu đang ngồi gào khóc dưới đất dậy, cũng không hề chất vấn tôi vì sao phải làm như thế với biểu cảm và giọng điệu nghiêm túc. Mà ngay khi Tôn Ưu lao ra thì cậu đã lập tức che chắn trước người tôi.
Bóng lưng của cậu cao lớn và dày rộng, không hề giống như một em trai kém tôi năm tuổi mà trái lại giống như là một người anh trai đáng để dựa vào.
Trái tim tôi như có một dòng nước ấm chảy qua.
Tôn Ưu còn đang nói không ngừng, Triệu Quan Kỳ cau mày nghe xong hai câu thì đã lập tức cắt ngang rồi lên án cô ta với vẻ mặt cực kỳ giận dữ: “Tôi không biết lúc trước tôi làm gì khiến cho cô hiểu lầm. Tôi không thích cô, cũng không đánh con gái. Nhưng nếu như cô còn bắt nạt Giang Giang nữa thì tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với cô nữa!”
Cậu nói xong thì kéo tôi còn đang ngây ngốc, xoay người đi về khách sạn.
Tôi cảm thấy chắc chắn Tôn Ưu sẽ không ngờ rằng Triệu Quan Kỳ có thể mù tới mức này.
Rõ ràng ai bắt nạt ai thì vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Nhưng không thể không nói, chàng cún con này quá tốt, sự mù mang tính có chọn lọc này chưa bao giờ xảy ra trên người của Lộ Dương.
Nhưng chẳng phải con gái luôn muốn có một sự chiều chuộng chỉ thuộc về mình như này sao?
Cậu thích tôi thì chỉ thích tôi, người khác nói gì cũng vô ích.
Vào phòng, Triệu Quan Kỳ khá lo lắng nâng mặt tôi lên: “Ngoan, để anh xem vết thương một chút.”
Tôi lại lập tức ôm lấy cổ của cậu, quấn lên người cậu không buông tay: “Để cho em ôm một lúc trước đi, ngày hôm nay hơi mệt.” Thế là cậu để mặc cho tôi ôm, không lên tiếng nữa.
Hương vị chỉ thuộc về con trai xông vào khoang mũi khiến cho chút uể oải cả một ngày biến mất hoàn toàn.
Thật ra khoảng thời gian ấy không được gặp cậu, tôi vẫn luôn đắn đo rằng đến cùng thì tôi quyến luyến điều gì ở Triệu Quan Kỳ?
Ánh đèn mờ nhạt tràn ngập cả căn phòng, cửa sổ bằng kính lớn liên tục lóe lên những ánh đèn neon. Cậu khẽ vuốt ve sau đầu của tôi từng chút một, động tác dịu dàng mà dễ chịu.
Giống như đáp án cho tất cả đã có vào đúng lúc này.
Trên thế giới này, gặp được một người mình yêu là điều quá dễ dàng, gặp được một người yêu mình cũng rất dễ, nhưng lại không dễ để gặp được một người đối xử dịu dàng với mình.
Ở trước mặt cậu, giống như tôi chẳng cần nói gì cả, cũng không cần làm gì hết, cậu đều hiểu được.
Một lát sau, tôi nhéo nhéo cơ bắp trước ngực cậu, nói thẳng ra với ánh mắt nóng bỏng: “Chị đây… đúng là muốn ngủ với em cả đời mà.”
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION