Xác nhận thời gian gặp mặt với trợ lý của bên hợp tác xong, lúc đi vào khách sạn mà Triệu Quan Kỳ ở, sắc trời đã tối.
Một tháng trước, cậu nói sẽ tới Tô Thành tranh tài, chẳng những đã đồng ý mang quà về cho tôi, còn đòi tôi muốn khen thưởng khi chiến thắng trở về.
Muốn tôi xong chuyện sẽ đau lưng nhức eo suốt một ngày, kết quả là ngay cả quà đáp lại còn chưa thấy đâu thì người đã chạy.
Triệu Quan Kỳ, không phải em nhất quyết muốn quấn lấy anh, chỉ là trên đời này làm gì có chuyện trả trước tiền lương rồi mà không đi làm?
Dưới sự trong ngoài phối hợp của một số đồng đội trong đội đấu kiếm, tôi đã nhanh chóng lấy được số phòng của Triệu Quan Kỳ.
Gõ cửa.
Mở cửa.
Lạch cạch.
Bị cấm cửa ngoài dự liệu, có điều vấn đề không lớn.
Tôi đi ra khỏi khách sạn, ngây người ở đại sảnh nửa tiếng, sau đó đi ra ngoài lấy điện thoại di động ra chụp mặt trăng, kèm theo khung cảnh trước cửa khách sạn, đăng lên Weibo.
Chú thích là mấy chữ đơn giản:
“Ánh trắng thật lạnh. Còn lạnh hơn cả tay.”
Mấy phút sau, khi Triệu Quan Kỳ hậm hực nhét cốc nước nóng Hello Kitty vào trong tay tôi, một tay cướp lấy vali hành lý trong tay tôi, một tay nắm chặt cổ tay tôi dẫn tôi vào trong phòng, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một câu:
Gừng càng già càng cay.
Triệu Quan Kỳ, anh đấu không lại em.
Nhất là ở thời đại các tài khoản mạng xã hội liên kết với nhau như hiện nay, cho dù có xóa chặn như thế nào, chỉ cần trong lòng anh còn một chút nhớ nhung thì không thể nào hoàn toàn né tránh em.
Thang máy đi thẳng lên trên, cún con vẫn không nói chuyện, tôi thì có chút hứng thú mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.
Sau khi vào phòng, cậu vẫn không để ý tới tôi, một mình vùi đầu vào trong ngăn tủ tìm kiếm thứ gì đó, tôi nhân cơ hội đó mò tới phía sau cậu, ôm chặt lấy cái eo thon gầy của cậu, mải mê ngửi mùi hương trên người cậu.
“Triệu Quan Kỳ, em nhớ anh lắm.”
Sau khi sững sờ giây lát, Triệu Quan Kỳ đột nhiên xoay người lại, chặn tôi ở bên cửa sổ, hung dữ đáng yêu hỏi: “Em còn tới làm gì?”
Tôi cười mập mờ một tiếng, thầm nói trong lòng em muốn làm gì anh không biết hả?
Có điều tôi không dám thật sự nói ra lời này.
Cậu cách có chút gần, hơi thở nóng rực phả lên mặt tôi, trông đôi môi đỏ gần trong gang tấc đẹp đẽ ướt át, khơi gợi lên một lòng suy tư, tuy rằng tôi rất muốn kéo nó xuống âu yếm, nhưng xét thấy cún con còn đang tức giận…
Quên đi, nhịn một chút.
Nhưng khi ánh mắt hướng xuống thì càng gì và này nọ hơn, cơ ngực rắn chắc bên trong khóa kéo như ẩn như hiện, nhìn cái là biết vừa biết tôi đứng ở bên ngoài hơn nửa tiếng, quần áo còn chưa mặc cẩn thận đã vội vàng cầm cốc nước nóng chạy ra ngoài.
Nhìn mà xem, cậu sốt ruột rồi.
Đáy lòng tôi nóng lên, cuối cùng sáp qua đó.
Trong phút chốc, răng môi quấn quýt, nghe thấy cả tiếng hít thở.
Lông mi của Triệu Quan Kỳ bắt đầu run rẩy, trái tim cũng đang đập thình thịch.
Có người nói, kiểu chuyện động lòng này không lừa được người khác, dù có che miệng cũng sẽ chạy ra từ trong mắt.
Vậy nên trong nụ hôn kéo dài này, tôi đã có thể tin chắc rằng, Triệu Quan Kỳ còn thích thôi, rất thích, còn thích tôi hơn tôi tưởng.
“Anh nói rồi, em đừng có…”
Tôi ấm ức ngắt lời: “Anh còn nói tiếp, em sẽ đau lòng chết đấy.”
Ánh mắt của cậu lấp lóe, bĩu môi buồn bực nói một câu: “Kẻ ác tố cáo trước.” Nhưng xem ra đã không còn quá kháng cự nữa.
Tất nhiên tôi không thể phản bác gì, đành phải ngoan ngoãn nhận sai, rút một bức thư xin lỗi viết tay từ trong túi ra: “Kẻ ác ngàn dặm xa xôi đến nhận lỗi với anh đây, bạn Tiểu Triệu có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho em một lần không? Em thề, sau khi xác nhận muốn ở bên anh, em thật sự không còn liên hệ với bọn họ nữa.”
Triệu Quan Kỳ nắm lấy bức thư, môi hơi hé ra nhưng không phát ra âm thanh nào, nhìn vào chính là dáng vẻ “Em chạy từ xa tới đây xin lỗi, anh có một chút cảm động, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, muốn nói không tha thứ cho em, nhưng lại sợ em thật sự không dỗ nữa”.
Tôi cực thích dáng vẻ khó xử của cậu, môi mỏng hơi nhếch lên, đuôi mắt đo đỏ, khiến cho người ta muốn kéo vào trong chăn ra sức chà đạp.
“Ai mà biết lời em nói có phải là…”
Lời còn chưa dứt, lại bị tôi mạnh mẽ chặn lại.
Người trưởng thành mà, nếu đã nói không thông thì làm thôi.
Đầu đuôi câu chuyện tôi đã viết rõ ràng ở trong thư, cậu có nhiều thời gian để từ từ xem, việc khẩn cấp trước mắt là chữa bệnh tương tư cho tôi.
Mà sự thật cũng đã chứng minh, cơ thể của chàng trai trẻ tuổi vốn không chịu được bất kỳ sự trêu chọc nào.
Nửa đêm, tôi bụm eo, dự định dậy đi tắm rửa, Triệu Quan Kỳ lại kéo tôi trở vào trong chăn, cậu vùi đầu vào cổ tôi, bắt đầu tự ấm ức: “Em chỉ thích cơ thể anh thôi có phải không?”
Cậu nói đúng một nửa, thích là thật, nhưng không chỉ là thích.
Tôi phát huy hết khả năng ăn nói của mình, mở miệng là một câu anh yêu để dỗ dành cậu, nhưng Triệu Quan Kỳ vẫn cố chấp cho rằng tôi chỉ thèm khát cơ thể của cậu.
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thèm khát cơ thể anh cần phải lặn lội tới Phố Đông chắc? Chẳng phải trong ứng dụng kết bạn có cả đống đấy thôi.”
Nghe vậy, Triệu Quan Kỳ lại nghiến răng nghiến lợi lật tôi qua, lại ép tôi lên giường, giọng của cậu sầu muộn, mang theo ý cảnh cáo không thể nói nên lời: “Giang. Dư. Tịnh.”
Tôi cười hì hì xoa mái tóc rối bù của cậu: “Giả đó giả đó, em xóa ứng dụng rồi, trừ phi anh chia tay với em, nếu không em sẽ không bao giờ tải lại.”
Cũng không biết là cậu bắt trọng điểm kiểu gì, vừa dứt lời, cổ tay của tôi đã bị giữ chặt: “Em còn muốn chia tay?”
Hứ, bây giờ lại không chia tay nữa à? Vậy lần trước con cún nào kiên quyết bảo em đừng đến tìm anh nữa?
Có điều oán thầm thì oán thầm, còn Triệu Quan Kỳ thì tôi nhất định phải khóa chặt, bất kể là dùng cách nào.
“Đương nhiên không muốn, ai muốn người đó là chó con. Em thích Triệu Quan Kỳ, chỉ thích Triệu Quan Kỳ, cả đời này sẽ không chia tay anh.”
Người đẹp dẻo mồm, Giang Dư Tịnh cũng vậy.
Tôi cong người lên, dán sát vào ngực cậu, cún con lập tức nóng hầm hập trở lại, nhưng ngoài miệng vẫn ngang ngược: “Anh còn chưa nguôi giận đâu.”
Tôi cắn môi cười một tiếng, mổ một cái cực nhanh lên môi cậu, hỏi chân thành: “Vậy… Lại một lần nữa?”
Comments for chapter "Chương 5"
MANGA DISCUSSION