Tôi ngẩn ngơ suốt cả tuần, chẳng nghĩ ra nổi sao lần này, một chàng trai dịu dàng như Triệu Quan Kỳ lại làm to chuyện và hung dữ như thế.
Vẫn là Thẩm Kiều Kiều ghé vào bảo: “Tịnh Tịnh, cậu có từng nghĩ bọn họ đều không ngại cậu có người khác chơi cùng, vì họ cũng chỉ coi cậu như bạn chơi qua đường hay không ? Cún con thì khác, cậu ấy coi cậu là duy nhất nên mới không thể dễ dàng tha thứ cho sự phản bội.”
Duy nhất ư?
Đã lâu lắm rồi chưa nghe đến từ đó.
Vừa khéo thời gian này, văn phòng lại tuyển dụng người mới. Thực tập sinh mới đến tay chân lóng ngóng, lúc cầm tài liệu còn sơ ý làm đổ con thỏ trang trí trên bàn làm việc của tôi.
Dây đàn vẫn luôn căng dường như đã ngay lập tức đứt phựt, cuối cùng tôi cũng không kìm nổi nữa, vừa tan làm đã chạy thẳng đến quán rượu gần đó gọi hai ly Negroni.
Dưới ánh đèn nhập nhoạng, thành ly rượu lắc lư, một chú thỏ gốm đã vỡ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Đó là món quà lưu niệm Triệu Quan Kỳ tặng tôi, vốn có hai con một đen một trắng, lúc tôi lấy lại nhà đã vô ý làm vỡ một con.
Sau đó, lúc Triệu Quan Kỳ đưa tôi về nhà trông thấy con thỏ lẻ loi kia đã bảo một con thì cô đơn quá, hay là tìm thêm cho nó một người bạn nữa. Vậy là hôm sau, lúc cậu tập luyện xong đến đón tôi đã thần thần bí bí rút một củ cà rốt đan len từ trong túi ra.
Vừa khéo hôm đó lại có một buổi tiệc xã giao, tôi ôm một bụng tức vì mấy trăm nghìn đầu tư, vừa ra khỏi cửa đã ngã vào lòng Triệu Quan Kỳ đang đợi ở cửa.
Lạ là rõ ràng là người cầm kiếm, nhưng lại chẳng nhìn thấy chút sát khí nào ở cậu, mà trên mặt chỉ có sự dịu dàng ấm áp tựa như gió xuân sang.
“Giang Giang, cà rốt ở cùng thỏ, anh ở cùng em.”
Trong ánh tà dương cuối ngày, Triệu Quan Kỳ nở nụ cười ngây ngô, mang đi hết mọi phiền não của tôi theo cách đầy kì diệu.
Tôi vươn tay ra búng nhẹ trán con thỏ nhỏ.
“Lúc trước khi còn tình chàng ý thiếp thì gọi người ta là Giang Giang, giờ người mới hóa cũ lại gọi người ta là cô Giang rồi?”
Hừ, đàn ông.
Rượu đục tràn vào cổ họng, trăm vạn cảm xúc cùng lúc xuất hiện.
Tự trách, hối hận, ấm ức, nhớ Triệu Quan Kỳ.
Mà trong tất cả cảm xúc ấy, thứ cảm xúc sau cùng là khó chịu nhất.
Giữa lúc ngẩn ngơ, giọng Lộ Dương bỗng lại vang lên khiến tôi sặc một ngụm rượu.
Hẳn ai cũng biết lúc mượn rượu giải sầu sợ nhất là gặp phải người bạn ghét, bởi vì bạn sẽ không kìm nổi ham muốn được đấm người đó.
Tôi ngước nhìn lên, quan sát gã bạn trai cũ mình người cốt chó kia.
Không phải tôi chưa từng yêu Lộ Dương.
Năm ấy tôi mới tốt nghiệp ngành sư phạm không mất học phí, bố đã cố ý gán ghép tôi với con trai của cấp trên cũ để kiếm chác chút tiền sính lễ.
“Nhà họ sang trọng lắm! Con đi theo nó, bố cũng được hưởng phúc.”
Là bọn họ, chứ không phải tôi.
Tôi vốn muốn lấy cớ công việc bận ngập đầu ngập cổ để trốn tránh màn coi mắt kì quặc này, nào ngờ kẻ kia lại là Lộ Dương, người từng là đàn anh của tôi.
Mùa hè, áo bóng số 8, sân bóng rổ nóng nực, gom những cụm từ ấy lại cũng đã đủ để thỏa mãn cả thanh xuân của một cô gái.
Lần đầu tiên trong đời tôi không cãi lại bố mà đồng ý gặp Lộ Dương.
Dẫu cho sớm đã biết anh ta là một kẻ lãng tử tình trường trăng hoa khó tự kiềm chế, nhưng con gái mà, luôn ương ngạnh ngang bướng, luôn tự ảo tưởng bản thân có thể dùng sự gan dạ của mình khiến đối phương quay đầu.
Thậm chí để không bị anh ta coi thường, tôi còn ra sức làm việc, có thể chia tiền là chia, không chia được cũng đáp lễ anh ta bằng cách khác. Anh ta cũng thường khen tôi hiểu chuyện, chưa từng gây rắc rối cho anh ta.
Còn nhớ có một năm, tôi chợt nổi hứng cùng Thẩm Kiều Kiều lúc ấy vẫn còn là bạn cùng phòng của mình mua về mấy cuộn len, đan khăn quàng cho bạn trai.
Tôi thức suốt hai đêm cuối cùng cũng kịp tặng cho anh ta trước sinh nhật.
Thế nhưng Lộ Dương chưa từng đeo chiếc khăn quàng ấy.
Nửa năm trước, trên Weibo của Thôi Khả Khả xuất hiện một tấm ảnh selfie, trên cổ cô ta là chiếc khăn quàng mang đầy tình cảm của thiếu nữ kia, tay còn đeo chiếc nhẫn của Cartier mà tôi vẫn luôn ao ước.
Chú thích đính kèm là: “Quà do nam thần tặng quê mùa ghê.”
Tôi không rõ là trà xanh chủ động đòi hay là Lộ Dương chủ động tặng, nhưng khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên chết tâm hẳn.
Tôi không còn chia sẻ niềm vui với anh ta, cũng không tự thôi miên bản thân mỗi lần anh ta không trả lời tin nhắn nữa. Thậm chí trong sinh nhật anh ta, tôi còn lấy công việc bận rộn ra làm cái cớ rồi chỉ gửi mỗi một bao lì xì cho xong chuyện.
Cái cảnh bằng mặt không bằng lòng cứ diễn ra suốt hai tháng, thậm chí giữa hai người bọn tôi đã chỉ còn lại đôi ba câu chào buổi sáng, chúc ngủ ngon lấy lệ rồi, nhưng vẫn chẳng ai chịu nói câu chia tay.
Cũng chính vào khi ấy, tôi đã bắt đầu thử hưởng thụ niềm vui của Lộ Dương. Tôi rất muốn biết, nếu tôi đối xử với anh ta hệt như cách anh ta đối xử với tôi thì anh ta sẽ có phản ứng ra sao.
Không thử không biết, thử rồi là…
Nghiện đến khó cai.
Không thể không thừa nhận, biến người mới thành liều thuốc chữa lành vết thương tình cảm đúng thật là hiệu nghiệm, nhất là với kiểu tan làm ai về nhà nấy như tôi và bạn trai thì việc câu cá lại càng thêm dễ dàng.
Một người không đủ vậy ba thì sao? Hay là mười?
Kiểu gì cũng có kẻ giúp bạn quên được tình cũ.
Cạnh quầy bar, cái miệng của Lộ Dương cứ mở rồi lại đóng, đại ý là anh ta vẫn còn yêu tôi, chỉ vui chơi qua đường với người khác chút thôi, giờ người lớn hai bên đã gặp cả rồi, trở mặt thì chẳng tốt cho bất cứ ai.
Tôi trợn trắng mắt, thầm nghĩ năm năm qua quả là quăng cho chó ăn rồi.
Vốn tưởng thấy tôi đã trợn trắng mắt khinh thường, thì tên kia có thể hiểu được tín hiệu từ chối nói chuyện do tôi phát ra, nào ngờ thực tế chứng mình, tôi đã đánh giá quá cao IQ của Lộ Dương. Anh ta không những không rời đi, mà còn bảo nhân viên pha chế cho mình một ly Whisky rồi ngồi im đó.
“Mấy chuyện kia bỏ đi, tôi không so đo nữa. Thứ hai là sinh nhật mẹ tôi, cô cùng tôi đến nhà tôi một chuyến đi.”
Đúng là nực cười thật, đều là hồ ly ngàn năm cả, ai nên so đo với ai đây?
Trong không khí tràn ngập mùi gay mũi, tôi lập tức nhớ tới sự nhẹ nhàng dễ chịu sạch sẽ của Triệu Quan Kỳ.
Tôi không hiểu, tại sao hồi trước cứ phải hao tốn sức lực so xem hồ cá của ai to hơn với Lộ Dương chứ?
Không cam tâm ư?
Chỉ vì một tên chó má ngu xuẩn ấy à?
Tiếng nhạc điện tử bên tai khiến người ta thấy rất bực mình, vừa hay cơn say kéo đến, tôi cũng mất hết kiên nhẫn, không còn muốn dây dưa thêm với anh ta nữa, lập tức nhấc đôi giày cao gót 7 phân lên, dẫm mạnh vào chân anh ta.
“Dù cho chú với dì chỉ dùng mười phút để tản bộ thì cũng không đến nỗi sinh ra cái loại không nghe hiểu tiếng người như anh chứ.”
Lộ Dương đau đến độ ngũ quan cũng biến dạng, nhìn chằm chằm tôi với vẻ khó tin: “Cô nói sao?”
Tôi lạnh lùng cười: “Nói anh ngu đấy.”
Chia tay cũng chia tay rồi, còn đến nhà mẹ anh? Đến nhảy disco trên mộ anh tôi còn ngại xúi quẩy nữa kìa.
Rời khỏi quán bar, tôi đưa tay châm một điếu thuốc, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiều Kiều.
[Có phải Tô Thành vẫn còn một hạng mục chưa đàm phán xong hay không?]
Thẩm Kiều Kiều đoán được ý của tôi, nhanh chóng đáp lại: [Ồ, hoàn lương rồi? Theo đuổi chàng cún con à?]
Tôi cắt ngang sự hóng chuyện của cô ấy: [Có đưa không?]
Thẩm Kiều Kiều cố làm ra vẻ đau lòng: [Đồ háo sắc! Vì một người đàn ông mà cậu lại bỏ tớ lại một mình đối phó với Tony!]
Tony là đối tác của văn phòng bọn tôi, người thì không xấu nhưng tính lại cực kì ẻo lả.
Tôi gửi cho cô ấy một bao lì xì: [Phụ nữ không háo sắc có gì mà tốt? Thế còn cậu thì sao? Cậu cố chịu đi, về sẽ mời cậu đi ăn một bữa thật to.]
Thẩm Kiều Kiều khịt mũi coi thường: [Hừ, cậu giỏi hứa hẹn đấy.]
Tôi vẫn muốn nói tiếp nhưng cô ấy vừa nhận bao lì xì đã gửi một hình đầu chó: [Nhất định phải tóm được, nếu không sẽ tố giác cậu yêu đương với đồng nghiệp.]
Phải, nhất định phải tóm được, chàng cún con của tôi, không ai được giành hết.
Comments for chapter "Chương 4"
MANGA DISCUSSION