Động cơ nổ vang suốt dọc đường, nhưng tới khi đến được bãi đỗ xe của trụ sở huấn luyện, Triệu Quan Kỳ lại không nghe điện thoại của tôi.
Thậm chí sau đó, số điện thoại di động của tôi còn bị cậu chặn luôn.
Xem kìa, sao mà nóng nảy thế.
Tôi cố nén cơn giận đợi một lúc lâu, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng liếc thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Cậu mặc chiếc hoodie trắng gọn gàng sạch sẽ, vai đeo túi đeo chéo đen, lông mi dài rủ xuống đôi mắt như sao tựa biển, chỉ là trông có vẻ hơi thiếu sức sống.
Tôi nhấn còi xe, báo hiệu vị trí của mình với cậu, nào ngờ Triệu Quan Kỳ vừa thấy tôi đã lập tức thay đổi sắc mặt.
Sự ngạc nhiên xen với vui mừng lóe lên trong giây lát, nhưng cơ thể lại không nhào đến như mọi khi, hi ha cười nói “Giang Giang ôm nào”, mà lại để mặc cho sự cô đơn ấm ức trong mắt dần thấm thành sắc đỏ hoe.
Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình, nghĩ thầm trong đầu bản thân đúng là chẳng ra gì.
Đang định đi đến dỗ dành thì một cô gái mặc áo khoác hồng lại ra tay trước, bảo cậu nhanh đi theo, còn tiện tay kéo ống tay áo cậu.
Triệu Quan Kỳ bừng tỉnh, lạnh lùng tránh khỏi tay cô ta, tôi tưởng ít nhất thì cậu cũng sẽ đến gặp tôi, nào ngờ cún con lại rũ mắt, quay đầu sang chỗ khác luôn.
Tôi cau mày.
Lưới còn chưa rách mà kẻ trộm cá đã đến rồi ư?
Tôi đứng từ sau gọi tên Triệu Quan Kỳ, nhưng tiếng tôi càng to, cậu lại đi càng nhanh, cuối cùng vẫn là bạn của cậu nhận ra có gì đó sai sai.
Chắc vì trước đây tôi thường xuyên đến thăm, mang bánh quy trà xanh tự làm tới hối lộ họ nhiều lần, Triệu Quan Kỳ còn thường xuyên đăng ảnh chụp chung của hai bọn tôi lên mạng, vậy nên bạn cậu cũng chẳng xa lạ gì với tôi nữa.
Thấy tôi bước đến, một cậu bạn cực kì thức thời còn cố tình tách cô gái mặc áo khoác hồng đứng cạnh cậu ra, để lại không gian riêng cho hai người bọn tôi.
Tôi nhớ tên cậu ấy, Thôi Hâm.
“Đội trưởng Kỳ, giận dỗi thế thôi, bạn gái cũng tới tìm cậu rồi kìa.”
Nghe câu này tôi cũng thấy hơi nóng mặt. Chắc hẳn cậu ấy chẳng biết tôi đã làm gì nên mới nói giúp tôi như thế.
Song mượn lúc ấy, Triệu Quan Kỳ có ý định chạy trốn đã bị tôi bắt được.
Lý do rõ ràng, tôi đã chọn cách xin lỗi của người trưởng thành.
“Ờm… ăn cơm chưa?”
Thái độ nhún nhường, giọng nói dịu hiền, đến cả với bố, tôi cũng chưa từng tỏ ra thành kính đến vậy.
Triệu Quan Kỳ cũng không dài dòng.
“Đừng đến tìm tôi nữa.”
Lạnh lùng, vô tình.
Tôi vội đuổi theo bằng đôi giày cao gót, xông tới, kéo cậu lại.
Bắp thịt săn chắc này, cảm giác hoàn hảo này, sao tôi để cậu đi được?
“Đừng đi, em đến để nhận lỗi mà.”
Triệu Quan Kỳ cười khểnh, trong giọng nói chứa đầy sự trào phúng: “Chị có sai gì đâu? Là do tôi không tốt thôi.”
Trái tim tôi bị bóp nghẹt: “Em không có gì với họ cả, chỉ ăn bữa cơm, uống chén trà thôi. Sau khi ở bên anh, em đã không còn liên lạc nữa rồi.”
Cũng là do quen thói nên mới không xóa sạch thôi mà…
Triệu Quan Kỳ đột nhiên nhìn tôi rất nghiêm túc, mãi lâu sau mới hỏi một câu:
“Tôi là gì của chị?”
Tôi lập tức đáp ngay:
“Dĩ nhiên là người em thích.”
Trước đó cũng vì căm thù tên đàn ông khốn nạn kia nên mới quăng lưới cả mẻ như vậy. Phải mà sớm biết cậu là người mà tôi yêu nhất trong hồ cá ấy thì tôi sớm đã rửa tay gác kiếm rồi.
Triệu Quan Kỳ nghe xong lại cười: “Vậy còn Lộ Dương thì sao?”
Câu hỏi này…
Để thể hiện quyết tâm của mình, tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Dương.
“Tên chết tiệt, chia tay đi.”
Bên kia mới vừa phát ra âm tiết đầu tiên của từ “Mẹ kiếp”, điện thoại đã bị tôi ngắt liên lạc.
Sau đó tôi đã xóa hết từng số điện thoại của những người khác trước mặt câu, cả quá trình cực kì suôn sẻ, nhưng tôi không cả dám thở mạnh, cứ nhìn chằm chằm Triệu Quan Kỳ.
Tôi thấy hơi sợ, sợ cún con thực sự muốn chia tay.
Cái kiểu bình thường không giận ra mặt như cậu, một khi phát điên mới thực sự khiến người ta không đỡ nổi.
Sau khi xoá hết dãy số cuối cùng, tôi đưa điện thoại di động ra trước mặt cậu, ấm ức nói xin lỗi.
“Hết sạch rồi, chỉ còn anh thôi.”
Nói rồi còn cố nặn ra vài giọt nước mắt, cố làm cho bản thân mong manh dễ vỡ, yếu đuối đáng thương.
Thầm nghĩ Giang Dư Tịnh tôi có sắc có dáng, kiếm cơm bằng mặt, với ngón nghề sặc mùi trà xanh này, không thể không giải quyết được cả một chàng cún con thuần khiết chớm đôi mươi chứ.
Triệu Quan Kỳ mím môi, có vẻ như thái độ cũng đã dịu đi nhiều.
Tôi còn đang mừng thầm vì ngón nghề chưa mai một của mình thì sau một hồi ngẫm nghĩ rất lâu, cậu lại mở miệng nói:
“Cô Giang, đừng đến tìm tôi nữa.”
Má, kiếm cơm bằng mặt cái cóc khô.
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION