Lúc Thẩm Kiều Kiều nhắc nhở tôi xem vòng bạn bè, tôi mới tỉnh rượu, chưa hiểu câu “Bạn yêu ơi, bạn bị cả xã hội dìm chết rồi” là thế nào thì Lộ Dương đã gọi đến.
Lọt vào tai là một câu tán dương kèm tiếng thở mạnh:
“Chín người, mẹ kiếp cô biết chơi thật đấy!”
Tôi ngẩn người, chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài, đăng nhập vào WeChat.
Tôi vừa mở được vòng bạn bè lên, tiếng phanh gấp xe vọng ra từ loa điện thoại.
“Bây giờ! Lập tức! Lăn xuống đây cho ông!”
Dĩ nhiên là tôi sẽ không lăn xuống rồi, không những không xuống mà còn chuyển qua đặt một bữa sáng xin lỗi gửi thẳng đến nhà anh ta.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, tôi thong thả rửa xong cái mặt rồi mới mở cửa bước ra kiếm cớ dỗ dành nhóc chó con kia.
Dựa vào khung cửa: “Anh trai à, rộng lượng chút đi mà.”
Mạnh ai nấy chơi lâu thế rồi, sao đến cả sự ăn ý này cũng mất luôn vậy?
Ánh mắt Lộ Dương lập tức trở nên dữ dằn, cái bộ dạng vành mắt như sắp nứt ra hệt như chỉ hận không thể ghim tôi vào tường: “Rộng lượng? Giang Dư Tịnh, đừng quên cô là bạn gái của ai!”
Chuyện này thực sự khiến tôi cười nghiêng ngả.
Lúc anh với Thôi Khả Khả ăn nằm với nhau, sao không nghĩ đến việc tôi là bạn gái của anh đi?
Tôi tỉnh bơ giãy khỏi tay anh ta, nở nụ cười công nghiệp: “Chỉ là mấy em trai qua đường thôi, đừng để trong lòng.”
Lộ Dương nở nụ cười tà ác, thấp giọng nói: “Tay cũng ôm ngang eo rồi, mẹ kiếp cô tưởng là tôi mù à?”
Nhớ lại mấy tấm hình ấy, xùy, đúng là có hơi quá đà thật, không thể cãi chày cãi cối tiếp được.
Thế là tôi cũng đành mặc kệ cho vò đã mè lại còn sứt: “Nếu anh cứ muốn nghĩ như thế thì tôi cũng đành chịu.”
Dứt lời tôi cũng đẩy anh ta ra, nghiêng ngả đi về phía nhà để xe, bỏ lại sau lưng câu “mẹ nó” đầy bực tức.
Kệ anh ta thôi, dù sao thì không có con chó con Lộ Dương này thì tôi vẫn còn sói con, chó săn, bé chó háo sắc, bé chó con…
Khoan, cái dấu chấm than đỏ lè này là sao đây?
Comments for chapter "Chương 1"
MANGA DISCUSSION