All Mangas

Xuyên Thập Niên 70 Mang Không Gian Lăn Lộn Sống Qua Ngày

5
Nữ chính: Thịnh Vãn Yên Nam chính: Cố Đình Kiêu. Thịnh Vãn Yên của năm 2026 mỗi đêm đều mơ thấy một giấc mơ, hoàn cảnh trong mơ một màu xám xịt. Trên đường phố, khắp nơi đều là những người mặc quần áo vá chằng vá đụp, thân hình gầy gò, nhưng ai nấy đều tràn đầy sức sống. Nhà cửa khắp nơi đều bằng đất, phải xuống ruộng làm việc kiếm công điểm mới có thể no bụng. Sợ hãi, cô vội vàng bán hết gia sản để tích trữ vật tư, chuẩn bị sẵn sàng. "Này! Vị đoàn trưởng này làm gì vậy?" "Muốn cưới cô làm vợ." Cố Đình Kiêu nhìn cô gái cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ trước mặt. Trái tim tĩnh lặng 26 năm nay đập loạn xạ không thể kiểm soát. "Đừng! Đàn ông chỉ ảnh hưởng đến thú vui xem kịch của tôi." "Tôi đưa cô hạt dưa.” "Đàn ông là hòn đá cản trở con đường làm giàu của tôi." "Tất cả tiền của tôi đều cho em." Thịnh Vãn Yên là phụ nữ độc lập thời đại mới, tuyệt đối không thể bị vài lời ngon ngọt đánh bại. Cố Đình Kiêu cởi quân trang của mình ra, Thịnh Vãn Yên nhìn thấy bờ vai cường tráng, bụng tám múi săn chắc của anh. Cô quay đầu đi, vô thức nuốt nước bọt. Cố Đình Kiêu đã tìm ra cách để cưới vợ về nhà, anh quyến rũ cô không biết mệt mỏi. Nữ chính lý trí, không thánh mẫu, có không gian + Đoàn trưởng thập niên 70 trung thành, thâm trầm, trí tuệ.

Zhihu -Cô Ấy Nói Muốn Hoàn Lương

5
Tôi bị người ta ghim lên vòng bạn bè của mình. Dòng caption cực kì đơn giản: "Hồ cá này quá rộng." Bên dưới đính kèm khung ảnh 9 ô, không chỉ có nhật ký trò chuyện của tôi cùng đủ các loại con trai, mà còn cả ảnh chụp dạo phố sắc nét. Quan trọng nhất là sau đó còn gắn thẻ cả bạn trai chính thức của tôi - Lộ Dương.

Zhihu -Đom Đóm Mùa Hè

5
Ngày tôi quyết định rời khỏi Ngô Quý đúng vào dịp sinh nhật của tôi. Tôi mặc chiếc váy màu cây cát cánh, cầm bánh kem đến nhà của anh ta, vui vẻ ngập tràn nấu một bàn đồ ăn. Tôi đợi từ chạng vạng sáu giờ, đến đêm khuya, đồ ăn trên bàn đã lạnh tôi tiếp tục hâm nóng, một lần đến một lần nữa. Mãi đến mười giờ khuya, cấp dưới của anh ta đến gõ cửa. Anh ta uống say quên trời đất, ngất xỉu. Trợ lý đưa anh ta về nhà rồi lập tức rời đi, tôi lo lắng anh ta ngủ trên sô pha không yên giấc nên mới đỡ anh ta vào phòng ngủ. Cuối cùng đến phòng ngủ lại đứng không vững, đầu đụng vào khung cửa. Lập tức trước mắt đen thui một vùng, tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai. Tôi không kịp quan tâm miệng vết thương trên đầu và cổ mình, chỉ lo hỏi thăm an toàn của anh ta. “Ngô Quý…” Tôi vừa dỗ dành vừa khuyên: “Anh đói hả? Chúng ta ăn một ít gì đi…” Anh ta nắm chặt tay tôi lảm nhảm một mớ như đứa bé: “Tống Thanh Ca, em đừng đi.” Máu tanh, nóng chậm rãi chảy xuống thái dương, nhỏ giọt lên chiếc váy Ngô Quý mua cho tôi. Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của mình, hoảng hốt một trận. Anh ta nắm thật chặt tay tôi, ánh mắt đầy chân thành và tha thiết. Anh ta là một người từ xưa đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo không nhường nhịn người khác, nhưng một lần lại thêm lần nữa đều ăn nói khép nép kể về người mà anh ta nhớ, người mà anh ta yêu say đắm. Buồn cười nhất là… Tôi không phải là Tống Thanh Ca.

Zhihu-Lớp Bổ Túc

5
Lúc chủ nhiệm Vương phụ trách tuyển sinh hỏi tôi muốn vào lớp nào, tôi bảo: "Lớp nào có nhiều ông bố đơn thân nhất ý."