Hiện Đại

Zhihu-Lớp Bổ Túc

Lúc chủ nhiệm Vương phụ trách tuyển sinh hỏi tôi muốn vào lớp nào, tôi bảo:

“Lớp nào có nhiều ông bố đơn thân nhất ý.”

Zhihu -Đom Đóm Mùa Hè

Ngày tôi quyết định rời khỏi Ngô Quý đúng vào dịp sinh nhật của tôi.
Tôi mặc chiếc váy màu cây cát cánh, cầm bánh kem đến nhà của anh ta, vui vẻ ngập tràn nấu một bàn đồ ăn.
Tôi đợi từ chạng vạng sáu giờ, đến đêm khuya, đồ ăn trên bàn đã lạnh tôi tiếp tục hâm nóng, một lần đến một lần nữa.
Mãi đến mười giờ khuya, cấp dưới của anh ta đến gõ cửa.
Anh ta uống say quên trời đất, ngất xỉu.
Trợ lý đưa anh ta về nhà rồi lập tức rời đi, tôi lo lắng anh ta ngủ trên sô pha không yên giấc nên mới đỡ anh ta vào phòng ngủ.
Cuối cùng đến phòng ngủ lại đứng không vững, đầu đụng vào khung cửa.
Lập tức trước mắt đen thui một vùng, tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai.
Tôi không kịp quan tâm miệng vết thương trên đầu và cổ mình, chỉ lo hỏi thăm an toàn của anh ta.
“Ngô Quý…” Tôi vừa dỗ dành vừa khuyên: “Anh đói hả? Chúng ta ăn một ít gì đi…”
Anh ta nắm chặt tay tôi lảm nhảm một mớ như đứa bé: “Tống Thanh Ca, em đừng đi.”
Máu tanh, nóng chậm rãi chảy xuống thái dương, nhỏ giọt lên chiếc váy Ngô Quý mua cho tôi.
Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của mình, hoảng hốt một trận.
Anh ta nắm thật chặt tay tôi, ánh mắt đầy chân thành và tha thiết. Anh ta là một người từ xưa đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo không nhường nhịn người khác, nhưng một lần lại thêm lần nữa đều ăn nói khép nép kể về người mà anh ta nhớ, người mà anh ta yêu say đắm.
Buồn cười nhất là…
Tôi không phải là Tống Thanh Ca.

Zhihu -Cô Ấy Nói Muốn Hoàn Lương

Tôi bị người ta ghim lên vòng bạn bè của mình.
Dòng caption cực kì đơn giản: “Hồ cá này quá rộng.”
Bên dưới đính kèm khung ảnh 9 ô, không chỉ có nhật ký trò chuyện của tôi cùng đủ các loại con trai, mà còn cả ảnh chụp dạo phố sắc nét.
Quan trọng nhất là sau đó còn gắn thẻ cả bạn trai chính thức của tôi – Lộ Dương.

H-Thế Giới Đen Trắng

Thế giới của anh là một mảnh u tối chỉ có trắng xám đen, không thấy được những màu sắc khác.

Vốn dĩ phải như vậy, cho đến một ngày kia anh chợt thấy một màu sắc khác lướt qua, anh không có cách nào hình dung được, chỉ cảm thấy nó rất đẹp, vì vậy anh đi theo màu sắc đó đến trước một căn phòng thuê nhỏ, nhìn màu sắc kia biến mất sau cánh cửa, anh cảm thấy rất thất vọng.

Anh thích màu sắc kia, chính vì vậy anh quyết định sẽ chiếm nó làm của riêng mình.

Tình Đầu Là EM, Thật Tốt!

Mối tình đầu ngọt ngào từ đồng phục học sinh đến váy cưới.

Hóa ra, cậu cũng thầm thích tớ.

Lâm Thanh Tụng, cô gái nhìn mặt thì cau có hung dữ nhưng lại vô cùng đáng yêu, con đường học tập cũng đang thuận buồm xuôi gió.

Không ngờ lại gặp phải “chướng ngại vật” mang tên Dư Trụ.

Từ đây con đường trở thành người đứng nhất lớp khó không tả nổi!

Dư Trụ đứng đầu lớp rất phiền muộn:

Cậu cao hơn Lâm Thanh Tụng tận mấy bậc, sao cô còn chưa đến hỏi cậu vậy?

Lâm Thanh Tụng mãi đứng top 2 không phục:

Thi được hạng nhất thì giỏi lắm à! Sao người này cứ chạy đến tìm cảm giác tồn tại ở chỗ cô thế?!

Trọng Sinh Hào Môn, Sủng Kiều Thê Thần Y Đến Nghiện

Kiếp trước, Cố Vân Tịch yêu anh muốn chết, nhưng vẫn một mực muốn lẩn trốn anh, thế nên đã bỏ lỡ người đàn ông yêu cô cả đời!

Sau khi sống lại, Cố Vân Tịch vẫn yêu anh muốn chết, lại một lòng muốn trêu ghẹo anh! Trêu ghẹo anh!

Nữ thần xuất sắc của kiếp trước trở về, làng giải trí lập tức xuất hiện một siêu sao nổi tiếng, giới y học có thêm một thần y thiên tài.

Trong cuộc sống đầy vinh quang và rực rỡ đó, trong đầu Cố Vân Tịch chỉ muốn cưng chồng! Cật lực cưng chồng!

Nếuhỏi Lục Hạo Đình rằng thú vui trong cuộc đời anh là gì, thì anh nhất định sẽ trả lời là cưng vợ! Cật lực cưng vợ!

Cậu chủ nhà giàu nào đó bất ngờ xuất hiện trong khi một đám phóng viên “vạch trần” cô sử dụng quy tắc ngầm để thăng tiến, ngang ngược ôm lấy cô vào lòng: “Có tôi ở đây, cô ấy cần phải dùng đến quy tắc ngầm sao?”. Tất cả tê liệt vì sợ hãi, cậu…cậu Lục!

Cố Vân Tịch ôm Lục Hạo Đình: “Rất nhiều người nói em không xứng với anh, tham tài háo sắc, ỷ lại vào anh”. Lục Hạo Đình sờ đầu cô, giọng nói trầm thấp, gợi cảm mê người: “Ngoan! Đó là vì họ bị mù, rõ ràng là anh tham tài háo sắc, ỷ lại vào em mà!”. Hai người thắm thiết ngọt ngào, rải “đường” đầy đất.