2.
Dạo gần đây Lâm Thanh Tụng đến lớp rất sớm, mỗi lần đến phòng học đều chỉ có một vài người tới.
Cô ngáp một cái lấy ra một tờ giấy và một cây bút bởi vì trước đó cô chưa viết xong chính tự. Đây là chính tự thứ tư, mà tháng này có 30 ngày, tính cả thứ 7 tuần sau học bù, còn dư lại tám ngày…
“Đang tính gì vậy?”
Dư Trụ đến gần, cậu thành công dọa Lâm Thanh Tụng giật mình đến nỗi rơi cây bút trên tay.
“Có cần giúp không?” Cậu cúi xuống giúp cô nhặt cây bút lên: “Bộ dạng bị dọa của cậu là như này sao?”
Lâm Thanh Tụng hung hăng giật lấy cây bút: “Cần cậu quản af?”
Nhiệt độ mấy ngày gần đây có chút lạnh, sữa đậu nành cô đặt trên bàn đã nguội dần.
Dư Trụ gõ gõ xuống bàn: “Còn không uống à?”
“Đây chẳng phải vừa xem đồ xong sao?’
“Đúng vậy, không phải lần trước cậu nói cậu không dậy nổi sao, sẽ không đi đường hướng tây nữa? Tại sao vẫn đi đường đó mua sữa đậu nành vậy?” Dư Trụ kéo ghế ngồi xuống: “Tớ nhớ tuần trước chân của cậu bị thương, bữa sáng đều do tớ mua cho cậu, tại sao bây giờ lại trở nên chịu khó như vậy?”
Lâm Thanh Tụng thở dài: “Đừng hỏi nữa, nói thẳng ra là mắc nợ người ta, lúc tớ mua đồ hộ người khác thuận tiện mua luôn cho bản thân mình một phần.” Cô lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, vừa ăn vừa phàn nàn: “Mang đồ ăn sáng cho cậu ấy một tháng xong, sau này tớ sẽ không bao giờ dậy sớm nữa. Quán bánh bao này còn phải xếp hàng, sẽ thật tuyệt nếu tớ có thêm thời gian để ngủ nhiều hơn…”
“Mang đồ ăn cho người khác cả một tháng? Ai vậy? Tớ chưa từng thấy cậu mang đồ ăn sáng cho người khác.”
“Không phải lớp chúng ta.” Lâm Thanh Tụng ra hiệu nói: “Tầng hai.”
Dư Trụ nhíu mày.
Tầng hai? Đó chẳng phải là Tần Bắc Chi sao?
Chẳng trách cô có thể kiên trì dậy sớm như vậy.
“Thực ra cậu dậy sớm một chút cũng tốt, ăn sáng cũng tốt, tinh thần cả ngày….”
“Cậu đừng nhắc tới tinh thần một ngày, tinh thần một ngày của tớ đã bị rơi bên đường rồi.”
Dư Trụ cười phá lên: “Cậu dậy sớm trước bao nhiêu phút mà nói tinh thần của cả đều rơi ở bên đường?”
Cách nói này đúng thật hơi khoa trương.
“Mười lăm phút, một phần tư giờ.” Lâm Thanh Tụng đặt balo xuống giơ tờ giấy lên: “Cậu xem, ở đây có bốn chính tự, một chính tự có năm ngày, cũng có thể nói tớ đã dậy sớm được 20 ngày rồi, mỗi ngày 15 phút, cộng lại đến 200 phút. Vậy nên tớ đã ngủ ít đi hẳn năm giờ đồng hồ… năm giờ đồng hồ, quá thảm rồi, đúng là quá thảm rồi.”
Lâm Thanh Tụng ngồi xuống ghế giống như quả cà bị màn sương bóp nát, sự phiền muộn hiện rõ trên khuôn mặt cô, Dư Trụ đang cười thì bỗng nhiên một học sinh nam từ ngoài đi vào.
“Thanh Tụng!” Học sinh nam vừa nhìn đã nhận ra cô: “Tại sao cậu lại nằm ở đây?”
“Ừ?” Cô ngồi ngay dậy: “Mục Hoài?”
Học sinh nam xòe tay ra: “Này, đây là tiền mua đồ ăn sáng mà cậu tìm đúng không? Cậu để trong túi của tôi, cậu khách sáo quá rồi đấy.”
Lâm Thanh Tụng sờ vào túi áo, lúc này mới nhớ tới chuyện này.
“Đúng vậy, tớ không chú ý, cảm ơn cậu nhé.”
“Người nên cảm ơn là tớ mới phải, ngày nào cậu cũng mang đồ ăn sáng giúp tớ… Đúng rồi, nhìn cậu như này, cậu có phải ngủ không đủ giác đúng không? Hay là cậu đừng giúp tớ mua đồ ăn sáng nữa, tớ tự mình đi canteen ăn cũng được.”
Lâm Thanh Tụng lắc đầu một cái: “Không được, đã đồng ý là mang đồ ăn sáng cho cậu một tháng rồi.”
“Vậy tớ sẽ không khách sáo với cậu nữa! Tớ về lớp trước đây. Mai gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Lâm Thanh Tụng vẫy tay chào tạm biệt Mục Hoài xong cô quay người nhìn sang Dư Trụ ngồi bên cạnh khuôn mặt cậu đã thay đổi, cả người đều âm u, giống như đám mây trong cơn mưa vừa nặng nề vừa lạnh lẽo.
“Cậu ta là ai?”
Lâm Thanh Tụng cất tiền rồi vỗ vỗ vào túi: “Là Mục Hoài, cậu ấy cùng lớp với Tần Bắc Chi.”
“Ngày nào cậu cũng mang đồ ăn sáng cho cậu ấy sao?’
“Ừm.” Lâm Thanh Tịnh gật đầu.
Chuyện này nói ra thì rất dài.
Tháng trước trường học yêu cầu nộp tiền nước mà cô quên mang tiền, vốn dĩ muốn mượn tiền của Tần Bắc Chi, không ngờ Tần Bắc Chi cũng không mang đủ tiền trong người. Trong lúc Lâm Thanh Tụng buồn bực chuẩn bị trở về lớp hỏi mượn người khác, Mục Hoài ngay lập tức tiến đến trực tiếp cho cô mượn tiền.
Lâm Thanh Tụng không quen biết Mục Hoài, chỉ nghe từ chỗ Tần Bắc Chi nói cậu ấy khá tốt bụng. Nhưng dù sao cũng không thân thiết, nên vẫn cảm thấy ngại ngùng, vì vậy ngày hôm sau cô lập tức trả lại tiền cho cậu ấy. Nhưng không ngờ, cậu ấy nói mọi người đều là bạn học không để cô trả lại tiền, dù có nhét tiền vào tay cậu ấy, cậu ấy cũng nhất quyết từ chối, cuối cùng lại trả tiền lại cho cô.
Cứ tranh qua qua giành lại, Lâm Thanh Tụng cũng không tranh giành với cậu ấy nữa, cô cũng từ bỏ cách trả tiền trực tiếp, thay vào đó hai người thương lượng cô sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu ấy trong vòng một tháng.
Dư Trụ không hiểu rõ những điều này, cậu chỉ quan tâm những gì mình nhìn thấy, lạnh lùng nói: “Cơ thể của bản thân thì không quan tâm mà lại đi quan tâm người khác đến nỗi trở thành bộ dạng như này.”
Kỳ lạ, trong lời nói của cậu còn mang một chút cười nhạo và ghét bỏ không biết từ đâu tới, nó khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Trước đó không phải vẫn ổn sao, có chuyện gì xảy ra với người này vậy?
“Tớ làm sao?” Lâm Thanh Tụng bị cậu quát đến nỗi không hiểu chuyện gì, “Mới sáng ra cậu đã ăn phải thuốc súng hay sao? Nói trở mặt là trở mặt, sao cậu lại nói chuyện khó nghe như vậy.”
“Không phải cậu bảo lần thi này sẽ vượt qua tớ sao? Còn một tháng nữa là đến kì thi rồi, cậu vẫn còn tâm trạng lo chuyện khác lại còn mang đồ ăn sáng cho người ta?”
Hai chuyện này có liên quan đến nhau sao?
“Tớ cũng không muốn mang, tớ còn chẳng thể dậy sớm được…”
“Vậy sao? Vừa nãy cậu ấy nói cậu không cần mang đồ ăn cho cậu ấy nữa, cậu trả lời thế nào?” Dư Trụ bắt chước dáng vẻ của cô nhẹ nhàng nói: “Không được, đã hứa sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu trong vòng một tháng rồi.” Sau khi bắt chước xong, cậu lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng: “Không phải cậu đã nói như vậy sao?”
Lâm Thanh Tụng bị cậu tấn công liên tục khiến cô vừa không hiểu vừa tức giận.
“Không phải, tớ… cái này…” Cô nói lắp bắp nhưng bỗng nhiên cô lấy lại tinh thần, tại sao cô phải giải thích với cậu?
“Chuyện này có liên quan đến cậu sao?” Cơn tức giận của Lâm Thanh Tụng lên tới đỉnh điểm: “Việc thi cử có liên quan tới việc mang đồ ăn sáng sao? Tớ làm gì thì liên quan tới cậu? Cậu quản nhiều rồi đấy.”
Dư Trụ cũng không biết tại sao mình lại nổi nóng, cũng không thèm nói chuyện với cô, cậu đặt ghế sang một bên quay người rời đi. Tiếng đặt mạnh ghế xuống đất cùng với tiếng dậm chân tạo ra tiếng động lớn, Lâm Thanh Tụng bị dọa cho sợ hãi.
Quả nhiên, người lập dĩ mãi mãi là người lập dị, dù có thay đổi thế nào cũng sẽ không bao giờ trở nên bình thường.
Sau khi Dư Trụ trở về chỗ ngồi, Lâm Thanh Tụng giận dỗi thu dọn đồ đạc trên mặt bàn, cô tự mình quyết định sẽ không bao giờ để ý tới Dư Trụ nữa, thời gian mà yên bình của hai người họ dường như không còn tồn tại. Cô im lặng ngồi tự học, nhưng càng nghĩ càng tức, trong lúc học cô lấy gương dùng ánh sáng phản chiếu vào cậu, không ngờ cậu lập tức lấy sách để chắn.
Lâm Thanh Tụng nhìn thấy bóng dáng trong gương, rồi lại quay đầu nhìn cuốn sách nhạt nhẽo.
Có bản lĩnh thì cứ để như vậy, đừng bỏ sách xuống!
Cô cất gương vào trong ngăn bàn, Lâm Thanh Tụng hít một hơi thật sâu.
“Này, cá nóc con.”
Học sinh nam bên cạnh lại bắt đầu gây chuyện, Lâm Thanh Tụng cầm cục tẩy như cầm lựu đạn ném vào người cậu ta.
“Im miệng.”
Comments for chapter "Chương 9"
MANGA DISCUSSION