Bởi vì có sự xuất hiện của cô mà cậu đã có thêm rất nhiều bí mật, những bí mật ấy đều liên quan tới cô nhưng cậu không muốn nói cho cô biết.
1.
Từ ngày Lâm Thanh Tụng bị dây sắt quẹt qua làm bị thương ở chân, Dư Trụ không còn cãi nhau với cô nữa, thậm chí còn vì cô mà chịu cực khổ. Cậu cũng không cố ý sắp xếp cho cô lau bảng khi cô không quét dọn ở nhà vệ sinh, cũng không cười nhạo cô khi cô lau bảng không tới mà hỏi cô có muốn giúp đỡ hay không. Cậu cũng không đứng trước mặt cô ăn kẹo cao su khoe khoang bản thân biết thổi bóng mà sẽ hỏi có muốn dạy cô hay không.
Mặc dù tất cả đều là chuyện nhỏ nhưng nguyên tắc biến đổi lượng sẽ dẫn đến biến đổi chất có thể xảy ra ở khắp mọi nơi. Tất cả những chuyện này chuyện kia cộng lại khiến Dư Trụ dường như biến thành một người khác làm cho Lâm Thanh Tụng khó có thể thích ứng.
Nhất là sau những buổi tối tự học cậu vẫn kiên trì đưa cô về nhà, chuyện này làm cho cả tuần liền Lâm Thanh Tụng cảm thấy ngại ngùng xấu hổ, không dễ dàng gì mới quen một chút.
Đèn đường trước cửa nhà cô rất sáng, dưới tầng có một bồn hoa, bên cạnh bồn hoa chính là bãi đỗ xe đạp, bình thường cô đều khóa xe ở đấy.
“Tớ đến nhà rồi, cậu về đi.” Lâm Thanh Tụng khóa xe rồi xoay người cười với cậu.
Dư Trụ gật đầu: “Chú ý an toàn khi lên tầng nhé.”
“Lên tầng có gì mà phải chú ý an toàn?” Lâm Thanh Tụng giống như nghe được một câu chuyện cười.
“Dù gì cũng là con gái, không biết tự ý thức sự nguy hiểm sao?” Dư Trụ không xuống xe, cậu chống một chân xuống đất, thăm dò người qua đường, cốc một cái lên trán cô: “Mấy hôm trước, nhà trường có một buổi tọa đàm về kiến thức an toàn cho học sinh, tớ biết cậu nghe không lọt tai, những kinh nghiệm học tập cậu cũng không ghi đúng không? Cậu thật là…”
“Aiya, được rồi, được rồi, tại sao tớ thấy cậu càng ngày càng giống ông nội tớ vậy… Đúng thế!” Lâm Thanh Tụng lùi về sau, cô kéo ống quần đồng phục lên rồi chỉ vào bắp chân của mình: “Cậu xem, vết thương ở chân của tớ đã khỏi rồi, vết sẹo này sẽ nhanh chóng hồi phục, tuần sau cậu có phải không cần phải đưa tớ về nữa không? Hàng xóm nhà tớ thấy cậu mấy lần đều tới hỏi tới hỏi lui, đừng để người khác hiểu lầm, tớ còn phải đi giải thích từng người một…”
Cô bám vào dây balo, có chút ngại ngùng nhưng lại không muốn biểu hiện ra.
“Có gì mà phải giải thích?”’ Dư Trụ ho lên hai tiếng: “Bỏ ống quần xuống đi, đang trên đường lớn cậu kéo ống quần lên còn ra thể thống gì nữa?”
“Cậu có nhầm không vậy, tớ kéo lên mới đến bắp chân thôi! Bạn học Dư Trụ, cậu tỉnh táo lại đi, cậu vẫn chưa tỉnh ngộ đúng không?”
Biểu cảm của cô thực sự rất đáng yêu, Dư Trụ cười tươi nhìn cô.
“Tớ biết rồi, tuần sau rồi nói, không còn sớm nữa, cậu về nhà đi.” Dư Trụ vẫy tay với cô: “Tuần sau gặp.”
Thấy mình không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với cái người này được, Lâm Thanh Tụng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
“Vậy ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Dưới ánh trăng dưới ngọn đèn, thiếu niên đưa mắt nhìn người con gái trước mặt đi lên tầng, bóng hình cô được bao phủ bởi ánh sáng, tóc đuôi ngựa lắc lư khiến người ta khao khát nắm lấy.
Cách mở đèn bằng giọng nói của Lâm Thanh Tụng rất hay, hoặc là dùng một giọng hát cao vút, hoặc là dùng lời thoại trong phim thần tượng để mở mà ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng Dư Trụ đó là trong một lần cô đứng ở dưới tầng hét lớn: “Thượng Đế nói cần có ánh sáng.”
Sau khi giọng nói vang lên, đèn chiếu sáng cả ba tầng.
Điều khiển đèn bằng giọng nói khiến đèn trên tầng vẫn tiếp tục sáng, Dư Trụ dừng lại một chút, đợi đến khi chúng tắt cậu mới rời đi.
Lúc rời đi, cậu nở một nụ cười dịu dàng.
Mà mặt trăng giống như chiếc thuyền bạc đạp gió rẽ sóng đi sau lưng cậu.
Trên thế giới này có một thứ gọi là “cảm giác đồng thời” (*), người sở hữu được nó có thể cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của người khác, tỷ lệ của nó không gọi là thấp, cứ 200 người sẽ có 3 người sở hữu được năng lực này.
Những người như vậy thật sự có thể cảm nhận được với người khác.
Dư Trụ cũng không nhớ từ bao giờ bản thân biết được “cảm giác đồng thời”, chỉ là lúc này bỗng nhiên nhớ tới.
(*) “Cảm giác đồng thời”: hay còn gọi là “cảm giác kèm” là khả năng cảm nhận qua các giác quan phối hợp.
Khi suy nghĩ về giả thuyết này thì cậu cũng đồng thời nghĩ tới ngày mà Lâm Thanh Tụng bị thương ở chân nhưng cô vẫn mạnh miệng tỏ vẻ không có chuyện gì.
Gió đêm thổi vào trong bộ đồng phục rộng rãi của cậu, khiến góc áo của cậu bay phất phới.
Dư Trụ mím môi, hồi tưởng lại lúc giúp Lâm Thanh Tụng chữa trị vết thương bản thân cậu cũng cảm nhận được nỗi đau đớn ấy.
… “Tớ không rõ bản thân liệu có phải 3 người trong 200 người đó không, nhưng tớ có thể cảm nhận được cậu, đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy những miêu tả trong giả thuyết xảy ra với chính mình, thật thần kỳ.”
Chàng thiếu niên lái xe trên con đường về nhà, trời đêm rất tối, từng ngọn đèn đường bị cậu bỏ lại phía sau.
Nụ cười trên môi cậu càng trở nên rõ nét hơn, trên con đường về nhà cậu lại có thêm một bí mật.
Comments for chapter "Chương 8"
MANGA DISCUSSION