4.
Những cơn gió nhẹ thổi qua cùng với ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa những cành lá, tán cây và điểm sáng nhấp nháy ở trên mặt đất. Tiếng cười vui vẻ vang lên trong không gian mang đến nhịp điệu đặc trưng của tuổi trẻ bọn họ.
Tần Bắc Chi ghé sát bên tai Lâm Thanh Tụng để kể cho cô nghe một câu chuyện cười. Lâm Thanh Tụng cười mức ngửa đầu ra sau. Lúc cô đang ngửa đầu thì nhìn thấy Dư Trụ đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào và lén chụp ảnh cô bằng điện thoại di động.
“Ra ngoài rồi sao?” Lâm Thanh Tụng nheo mắt lại.
Dư Trụ bình tĩnh cất điện thoại đi như không có chuyện gì xảy ra: “Hả?”
“Sao cậu không qua đây để chúng ta bắt đầu thảo luận vấn đề nhân sinh một chút?” Lâm Thanh Tụng chậm rãi đứng lên và tiến về phía trước. Dư Trụ thấy vậy thì lập tức lùi lại.
“Không. Tạm thời chúng ta không có gì để nói.” Cậu cầm lấy một cành cây mới bẻ xuống và chỉ về phía cô như đang trêu chọc một con mèo con: “Nhưng nếu cậu kêu meo meo thì có lẽ tớ sẽ đổi ý và thưởng cho cậu.”
“Thưởng cái đầu cậu!”
Lâm Thanh Tụng nhảy qua một bước nhưng đáng tiếc là cô không chú ý đến hàng rào thép gai đang ở bên cạnh cô. Dư Trụ vừa lấy nó ra khỏi vỉ nướng lúc đang nhóm lửa. Cậu định đặt than lên trên đấy nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
“Cẩn thận!” Dư Trụ nhanh chóng nhìn thấy và chạy nhanh tới đỡ lấy cô nhưng đã quá muộn.
Bắp chân của Lâm Thanh Tụng cọ vào hàng rào thép gai và nhanh chóng bị cắt rất nhiều vệt trầy xước dài và rỉ máu.
“Không phải tớ đã bảo cậu là phải cẩn thận rồi sao?”
“Này, tớ bắt được cậu rồi!” Lâm Thanh Tụng vừa đau đớn vừa thở dốc nhưng tay cô đã nắm chặt lấy ống tay áo của Dư Trụ: “Cậu thử chạy đi xem nào!”
Vẻ mặt cô nhăn nhó nhưng lại tràn đầy kiêu hãnh. Chân của cô rõ ràng đang chảy máu nhưng cô lại có tâm trạng để đùa giỡn. Điều này thực sự khiến cho mọi người không biết phải nói gì.
Bởi vì mọi người nghe thấy tiếng động ở đây nên mọi người đã tụ tập lại xung quanh và hỏi: “Mọi chuyện có ổn không?” Lâm Thanh Tụng xua tay và phớt lờ nó như thể đó chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi. Nhưng Dư Trụ không nghe theo, thay vào đó cậu cúi đầu xuống và dùng khăn giấy thấm vào vết thương của cô.
“Úi…” Lâm Thanh Tụng hất tay cậu ra: “Cậu làm cái gì vậy? Tính nhân cơ hội trả thù sao?”
Lông mày Dư Trụ nhíu chặt, nụ cười đột nhiên biến mất.
“Cậu có đau lắm không?”
Rõ ràng người chịu thiệt là cô nhưng khi nhìn cậu như vậy, Lâm Thanh Tụng lại không thể phản ứng kịp: “Cậu bị làm sao vậy? Rõ ràng người bị trầy xước là tớ chứ không phải cậu. Sao trông cậu giống như là bản thân cậu mới là người bị trầy xước thế?”
“Xin lỗi cậu.” Dư Trụ ngồi xổm xuống trước mặt cô và nghe theo lời của cô.
Ồ, thật là bất ngờ. Lâm Thanh Tụng nhướng mày.
“Được rồi, tớ biết cậu không có cố ý.” Cô xua tay và cảm thấy sự rộng lượng của cô thật sự rất ngầu: “Hơn nữa, đối với mấy người trẻ như chúng ta mà nói thì việc này không phải là chuyện gì quá to tát.”
Lâm Thanh Tụng không để tâm nhưng Tần Bắc Chi lại tỏ ra cực kỳ lo lắng.
“Nhưng dây thép này dính rất nhiều dầu mỡ và không sạch sẽ. Nhỡ đâu cậu bị uốn ván thì sao?”
“Cậu không thể nói được câu nào tử tế hơn sao?” Lâm Thanh Tụng mỉm cười gõ đầu cô ấy.
“Cậu ấy nói đúng, cậu nên chăm sóc vết thương thật tốt.” Dư Trụ lấy một chai nước khoáng và một gói muối. Cậu đổ muối vào trong chai và lắc đều: “Ở đây không có gì khác, để tớ khử trùng cho cậu bằng nước muối.”
Không đợi Dư Trụ đỡ được cô, Lâm Thanh Tụng đã nhanh chóng thu chân lại: “Đợi đã…”
Vẻ mặt của cô đầy vẻ khó tin: “Cậu có nghiêm túc không đấy? Bộ dạng của tớ đã thảm như thế này rồi, cậu còn muốn xát muối vào vết thương của tớ?”
Dư Trụ cảm thấy nghẹn lời.
“Tớ ổn rồi! Hơn nữa cậu đã đổ bao nhiêu muối vào chỗ này rồi? Nồng độ của thứ này cao đến mức nếu như cậu đổ nó vào chân tớ thì tớ sẽ đau đến chết mất… Tớ không muốn điều này.”
Lâm Thanh Tụng lùi về phía Tần Bắc Chi để tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng không ngờ lực lượng hỗ trợ của cô lại bị lật đổ vào thời điểm quan trọng nhất.
Tần Bắc Chi ôm lấy Lâm Thanh Tụng: “Tớ cảm thấy Dư Trụ nói rất đúng. Vết thương của cậu thật sự cần phải được khử trùng! Nếu như cậu cảm thấy sợ hãi thì cậu cứ vùi đầu vào trong ngực tớ là được. Tớ sẽ ôm cậu. Dư Trụ, mau rửa sạch vết thương cho cậu ấy. Tớ đã khống chế được cậu ấy rồi!”
Lâm Thanh Tụng kinh ngạc, trên đầu cô xuất hiện hết dấu chấm hỏi này đến dấu chấm hỏi khác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bình thường nếu cô không nguyện thì cô vẫn có thể vùng vẫy một lúc hoặc đá chân qua lại.
Nhưng mà cảnh đó thật sự rất là xấu hổ.
Tình thế đã trở thành như thế này thì thay vì bị khống chế và đổ nước muối thì cô thà cắn răng tự mình làm còn hơn. Đáng tiếc là Dư Trụ rất nhanh tay. Lâm Thanh Tụng vừa mới lập kế hoạch thì cậu đã nhúng tay vào nước muối vào lau đi rồi.
“Úi, nhẹ một chút coi…”
“Có đau không?” Dư Trụ nhướng một bên mắt nhìn cô: “Cố mà chịu đi.”
Cậu quỳ một gối trước mặt cô, bóng của đình đổ xuống một nửa trên mái tóc cậu. Ánh nắng xiên xuống phản chiếu một bên mặt của cậu.
Lâm Thanh Tụng đã quen với việc Dư Trụ luôn gây rắc rối với cô. Nhưng đột nhiên nhìn thấy cậu trông dịu dàng và nhẹ nhàng như vậy khiến Lâm Thanh Tụng cảm thấy rất khó xử.
Một con dế nhảy qua bãi cỏ. Nó đập đầu vào một chiếc lá khiến cho bản thân lắc lư hai lần.
Chàng thiếu niên cau mày, môi hơi mím lại. Vẻ mặt cậu nghiêm túc và tập trung, trên gương mặt còn có một chút lo lắng.
Chỉ cần xoa nước muối thôi mà, tại sao lại làm ra dáng vẻ nghiêm trọng như vậy?
Nghĩ đến đây thì Lâm Thanh Tụng bật cười. Cô thậm chí còn quên mất vết thương đang đau đớn ở trên chân.
“Trông bộ dạng của cậu giống như không phải bôi thuốc cho người ta vậy.” Cô thuận miệng nói: “Tớ thật sự nên chụp một tấm cho cậu đó Dư Trụ à. Bộ dạng của cậu bây giờ giống như đang cầu xin tớ vậy…”
“Hửm?”
Cậu ngước lên nhìn cô và ngừng cử động tay.
Lâm Thanh Tụng nuốt khan, cô nhận ra có một số trò đùa không nên tùy tiện nói ra.
“Không phải. Ý của tớ là…”
Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên, giống như thể đang so sánh chiều cao của cô với cậu: “Chà, ý của tớ là hình như tớ chưa nhìn cậu từ góc độ này phải không?”
Dư Trụ không có tâm trạng để đùa giỡn. Thực ra khi vừa nhìn thấy cô bị trầy xước thì cậu đã lo lắng rất nhiều.
“Xong rồi. Cậu có cảm thấy đau không?”
“Xong rồi sao? Nhanh như vậy?” Lâm Thanh Tụng cúi đầu. Vết máu ở trên chân cô đã được lau sạch: “Nhìn không ra cậu cũng có năng khiếu về việc này đó. Không ngờ cậu lại cẩn thận đến như vậy. Ngoại trừ lúc đầu có hơi nhói ra thì tớ không cảm thấy có gì khác cả.”
Cô vỗ vỗ tay Tần Bắc Chi: “Được rồi. Cậu buông tớ ra đi, nóng quá.” Nói xong thì cô vội vàng kéo Dư Trụ đứng dậy. Cô không muốn nhìn thấy cậu trong tư thế này nữa: “Chân của cậu không bị tê sao? Ngồi xổm lâu như thế này.”
Như để che giấu suy nghĩ của bản thân, Lâm Thanh Tụng lẩm bẩm điều gì đó mà không ai nghe rõ.
“Mặc dù mấy động tác phía sau rất là nhẹ khiến cho tớ không cảm thấy đau chút nào nhưng nếu như có cồn i-ốt ở đây thì tốt hơn. Cồn i-ốt không có gây khó chịu như vậy.”
Dư Trụ chớp mắt, cậu nắm chặt chai nước khoáng.
Lâm Thanh Tụng ngước mắt lên và tình cờ nhìn thấy bộ dạng ngây thơ và đáng thương của cậu.
“Được rồi, tớ tha thứ cho cậu.” Cô mỉm cười: “Nếu như cậu vẫn cảm thấy khó chịu thì tí nữa cậu phụ trách khoản đồ ăn thức uống cho tớ được không? Tớ muốn ăn thịt xiên, bắp ngô, cánh gà và cà tím. Tớ còn muốn uống coca nữa! Tớ chỉ ngồi bất động ở đây thôi. Dư Trụ, mau mang đồ tới phục vụ bổn cung!”
Khó khăn lắm cô mới bịt miệng và xua tan đi bầu không khí ngại ngùng ở trước mặt. Ngay cả Tần Bắc Chi cũng cười theo cô. Nhưng cô không ngờ được Dư Trụ đột nhiên quay đầu lại.
“Tớ sẽ chịu trách nhiệm cho cậu.”
Dư Trụ nói xong thì lập tức đi lấy khay và gắp đồ ăn mà Lâm Thanh Tụng bảo nướng lên trên giá. Chỉ còn lại Lâm Thanh Tụng và Tần Bắc Chi đứng ngơ ngác.
Cậu nói câu đó với vẻ mặt như thế này sẽ khiến cho người khác hiểu lầm. Nếu người nói câu này không phải là Dư Trụ thì Lâm Thanh Tụng nhất định sẽ cảm thấy đối phương cố ý, muốn nhân cơ hội để trêu chọc cô.
Nhưng mà người nó câu này hết lần này đến lần khác không phải là người khác.
Tần Bắc Chi đột nhiên nhớ tới những gì Lâm Thanh Tụng đã từng nói với cô ấy trong giờ nghỉ trước đó.
Khi đó, Lâm Thanh Tụng cầm thước đo góc và trịnh trọng nói với cô ấy rằng Dư Trụ là một tên đàn ông ngốc nghếch và thẳng thắn nhất mà cô từng gặp. Thậm chí đến mức thái quá.
“Tại sao cậu lại nói như vậy?” Cô ấy hỏi.
“Cậu nhìn xem, đến ngay cả thước kẻ của tớ cũng có độ cong.” Lâm Thanh Tụng nhìn thức đo góc và chỉ vào Dư Trụ: “Cậu ta không có.”
Nghĩ tới đây thì Tần Bắc Chi bình tĩnh lại và không suy nghĩ gì thêm.
Có thể bọn họ hiểu Dư Trụ, bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều không có nghĩa là người khác sẽ không nghĩ nhiều. Lưu Thanh không được ai chú ý đã đứng ở bên cạnh rất lâu. Tất cả mọi chuyện đều thu hết vào trong tầm mắt của cô ta. Cô ta dùng ngón tay túm mạnh vào vạt áo một hồi lâu, không biết là đang không cam tâm cái gì.
Một vài con chim nhỏ bay qua tán cây, những đám mây mỏng trên bầu trời dần dần mờ đi như thể chúng đang bốc hơi khỏi thế giới này.
Mọi việc đều diễn ra hết sức bình thường. Mọi người cùng nhau nấu nướng và ăn uống. Bọn họ đều cảm thấy hài lòng và sôi nổi. Ngoại trừ Dư Trụ phải chạy khắp nơi mà chưa bỏ vào mồm được thứ gì. Cậu phải bưng trà và nước cho Lâm Thanh Tụng để cô có thể thưởng thức được bữa ăn.
Thật sự rất khéo léo.
Comments for chapter "Chương 7"
MANGA DISCUSSION