3.
Trong tiết trời tháng mười, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không mang theo cơn giá lạnh mà mang theo cái nóng dành riêng cho mùa hè tiếp tục hành hạ bọn họ. Lâm Thanh Tụng kéo Tần Bắc Chi ngồi vào bàn xiên thịt. Xung quanh có mấy bạn nữ đang sơ chế nguyên liệu. Trong đình khá râm mát, ở đây so với bên ngoài như hai thế giới khác nhau. Nghĩ đến đây cô đưa ánh mắt thông cảm nhìn Dư Trụ được sai đi nhóm lửa.
“Tớ nghĩ hoạt động trong lớp khá thú vị.” Lâm Thanh Tụng cởi găng tay và lau mồ hôi. Cô cầm quạt lên và bắt đầu quạt: “Thời tiết nóng nực như thế này mà ăn thịt nướng thật là tuyệt.”
Tần Bắc Chi chọt chọt khuỷu tay về phía Lâm Thanh Tụng. Lâm Thanh Tụng thấy vậy thì cầm quạt quạt cho cô ấy.
“Được rồi. Cũng không biết là ai ngay từ đầu nghe thấy muốn tổ chức hoạt động thì hưng phấn chạy xuống lớp của tớ để truyền tin tức.” Tần Bắc Chi đang muốn cầm xiên thịt bỏ vào đĩa thì bị Lâm Thanh Tụng kéo cổ tay.
“À phải rồi.” Lâm Thanh Tụng xích lại gần cô ấy: “Sang lớp mới thế nào? Có ai bắt nạt cậu không?”
Vẻ mặt “Cậu đang đùa tớ phải không” hiện lên trên mặt Tần Bắc Chi: “Bắt nạt? Cậu coi thường tớ quá đi!”
“Không phải tớ đang lo lắng cho cậu sao…”
Tần Bắc Chi vỗ vỗ vai cô: “Được rồi. Không có chuyện gì xảy ra cả. Hơn nữa trong lớp bọn tớ có một người rất thú vị. Bạn này tên là Mục Hoài, nếu có cơ hội thì tớ sẽ giới thiệu cậu ấy với cậu.”
Cô ấy dường như nhớ ra điều gì đó và bật cười: “Cậu ấy rất buồn cười.”
“Thú vị đến vậy sao?” Khuôn mặt Lâm Thanh Tụng tràn đầy phấn khích khi nghe được mấy chuyện bát quái.
“Cậu có nhớ cái ngày mà cậu chuyển đồ đạc giúp tớ đến lớp mới không?”
“Ngày hôm đó?” Lâm Thanh Tụng nghiêng cổ: “A! Là người đó sao?”
Tần Bắc Chi gật đầu: “Chính là người đó.”
Nhắc đến ngày hôm đó, quả thực Lâm Thanh Tụng có chút ấn tượng.
Hai cô gái di chuyển qua lại nhiều lần sau giờ học buổi chiều. Lúc đó trong tòa nhà giảng dạy không có nhiều người. Mọi người đều đi ăn và nghỉ ngơi nên không có ai đến giúp đỡ bọn họ. Bọn họ không ngừng di chuyển, đều cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng thì bọn họ cũng chuyển đồ xong. Còn mấy thứ lặt vặt thì bọn họ ôm trên tay vừa đi tới lớp học của Tần Bắc Chi vừa trò chuyện vui đùa.
Đúng lúc này có một học sinh nam quay lại. Có vẻ vừa rồi cậu ấy mới chơi bóng rổ xong. Đồng phục ngắn tay được xắn lên trên vai, một tay đổ đầy nước, một tay vén áo lên quạt. Cậu ấy quạt điên cuồng quạt trên mặt, trên cổ. Trên tóc cậu ấy đều lấm tấm mồ hôi.
Cậu ấy đang làm mát thì nghe thấy tiếng bước chân và ngước mắt lên nhìn thấy chúng tôi.
Trong nháy mắt Lâm Thanh Tụng nhìn thấy cậu ấy giật mình. Quả nhiên một giây sau cậu ấy bắt đầu bị sặc nước.
Cậu ấy bị sặc đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng cậu ấy không ho khan như bình thường người ta hay làm mà ngược lại cậu ấy vừa ho khùng khục, vừa sửa sang lại quần áo của bản thân. Cậu ấy hoàn thành một loạt các động tác hài hước giống như đang biểu diễn xiếc. Trong khoảng thời gian này, ánh mắt của cậu ấy không hề rời khỏi Tần Bắc Chi.
“Người đó là Mục Hoài sao?” Lâm Thanh Tụng tặc lưỡi, một lúc sau cô mới đưa ra nhận xét: “Người đó… Quả thực khá là buồn cười.”
“Cũng không đến mức đó.” Tần Bắc Chi lơ đãng đáp lại, cô tiếp tục chuyên tâm xiên thịt.
Nhìn thấy bộ dạng của Tần Bắc Chi, Lâm Thanh Tụng bỗng nhiên muốn trêu chọc cô ấy.
Cô đẩy vai Tần Bắc Chi, vẻ mặt ranh mãnh: “Tớ nói này… Phản ứng của cậu ấy khi đó. Không phải cậu ấy yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?”
Tần Bắc Chi giơ miếng thịt lên định ném vào quần áo của Lâm Thanh Tụng khiến cho Lâm Thanh Tụng sợ hãi bỏ chạy.
“Bớt bớt đi!” Tần Bắc Chi phản bác.
Lâm Thanh Tụng nắm tay Tần Bắc Chi, đột nhiên đổi chủ đề: “Này, đợi một chút!”
“Cậu xiên cái này ít quá. Thêm hai miếng nữa. Đây, thêm hai miếng này nữa.” Lâm Thanh Tụng chỉ vào mấy miếng thịt lớn đã được thái sẵn.
Tần Bắc Chi cũng không thèm tranh cãi với cô nữa mà chỉ làm theo ý cô mà xiên thịt.
“Này, bạn cùng lớp mới của cậu đang làm gì vậy?” Lâm Thanh Tụng vỗ cô gái đứng ở bên cạnh: “Không phải cậu bảo bọn tớ đưa cậu ấy đi cùng sao? Tại sao cậu ấy lại không chơi cùng chúng ta?”
Bạn cùng lớp mà Tần Bắc Chi mang đến tên là Lưu Thanh. Mấy bạn học nữ ở trong lớp mỹ thuật rất tốt. Lâm Thanh Tụng có ấn tượng rất tốt với cô gái này. Hơn nữa cô ta còn là học sinh duy nhất trong lớp trò chuyện Tần Bắc Chi ngoài Mục Hoài ra. Bởi vì có quan hệ với Tần Bắc Chi nên cô và cô ta làm quen rất nhanh.
Nhưng quen biết thì quen biết, tại sao lần đầu tham gia sự kiện Tần Bắc Chi đã hỏi có được mang bạn mới tới hay không khiến cho Lâm Thanh Tụng có một chút bất mãn nhỏ nhoi ở trong lòng.
Cô bĩu môi: “Mối quan hệ giữa cậu và cậu ấy tốt như vậy từ lúc nào vậy? Cậu còn đưa cậu ấy đến tham gia hoạt động nữa.”
Tần Bắc Chi cười và rúc người về phía cô: “Cậu ghen sao?”
“Đúng vậy đó, tớ sắp uống xong một bình giấm lớn rồi đây này!”
Tần Bắc Chi cười vui vẻ: “Thực ra mối quan hệ của bọn tớ tốt hơn mấy bạn học khác mà thôi.”
Dù sao thì đây cũng là hoạt động của lớp nên sẽ có chút lúng túng nếu như có người ở bên ngoài đột nhiên đến tham gia.
Tần Bắc Chi cũng không hiểu tại sao Lưu Thanh nhất quyết muốn tham gia bữa tiệc này. Nhưng dù sao bọn họ đều là bạn cùng lớp, người ta hỏi thăm cô ấy nhiều như vậy, cô ấy thực sự không thể chịu được sự hỏi thăm này mà đi đến lớp A1 để thảo luận với mọi người. Điều này khiến cho Lâm Thanh Tụng ghen tỵ.
“Ừm. Sao cậu ấy không chơi cùng chúng ta nhỉ?” Tần Bắc Chi ngẩng đầu lên.
Lưu Thanh đứng cạnh lò nướng cách đó không xa. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy hai dây dài đến đầu gối. Chiếc váy đung đưa nhẹ trong gió, bộ dạng của cô ta nhẹ nhàng đáng yêu giống như một con bướm nhỏ. Chỉ là dáng vẻ ấy với làn da trắng nõn của cô ta không thích hợp đứng ở bên cạnh lò nướng. Lâm Thanh Tụng lo lắng cô ta sẽ bị tia lửa bắn lên bay vào người.
“Đúng rồi!” Tấc Bắc Chi nhớ tới điều gì đó: “Tớ nghĩ cậu ấy khá hứng thú với Dư Trụ. Khi tớ vừa tới lớp đó, cậu ấy đã hỏi tớ rất nhiều về Dư Trụ á.”
“Dư Trụ á?” Lâm Thanh Tụng giật mình, âm thanh có chút lớn.
Một chàng trai cách đó không xa nước lên và trong một phút mờ mịt, cậu bắt gặp ánh mắt của cô.
“Cậu gọi tớ sao?”
Mái tóc đẹp trên vầng trán của cậu đung đưa nhẹ nhàng theo bóng cây. Trên gò má vốn đã trắng nõn của cậu hiện lên một vệt khói.
Người này có vẻ khá là tâm huyết với việc nhóm lửa.
Lâm Thanh Tụng cười lớn, cô vừa mới chỉ tay nhắc nhở thì thấy Lưu Thanh đang đi về phía cậu.
Lưu Thanh cầm lấy khăn giấy ướt và nói một cách nhẹ nhàng: “Này bạn học, mặt của cậu bẩn quá, cậu có muốn lau không?”
Dư Trụ nhìn đi nơi khác một lúc và lịch sự nhận lấy khăn giấy từ tay Lưu Thanh. Cậu vừa cảm ơn cô ta vừa quay về nhìn Lâm Thanh Tụng: “Cậu vừa gọi tớ cái gì đấy?”
Lâm Thanh Tụng xua tay: “Cũng giống như cậu ấy. Tớ chỉ muốn nói là mặt của cậu rất bẩn thôi.”
Vẻ mặt của cô có chút thiếu kiên nhẫn. May mắn thay Dư Trụ đã quá quen thái độ của cô đối với cậu rồi.
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Đúng rồi, trên mặt của cậu cũng có cái gì đó kìa.”
“Tớ?” Lâm Thanh Tụng sửng sốt và quay đầu nhìn về phía Tần Bắc Chi: “Có gì à? Cái gì vậy? Ở đâu?”
Tần Bắc Chi còn chưa kịp nói gì thì Dư Trụ đã cười nói: “Là [Ngốc] đó đồ ngốc!”
“Dư Trụ, tớ cho cậu biết, cậu chết chắc rồi!” Lâm Thanh Tụng hét lên và chạy tới. Một tay cô cầm cây quạt, tay khác cầm một găng tay dính đầy nước sốt và dầu vung vẩy hai cái. Cô định tóm lấy Dư Trụ với chiếc găng tay này.
“Cậu lấy đâu ra tự tin có thể đuổi kịp tớ?” Dư Trụ thoải mái chạy trốn: “Ba bước này của cậu còn không dài bằng một bước của tớ!”
“Ồ, nghe có vẻ hay đấy. Cậu có dám đi bộ không?” Lâm Thanh Tụng thở hổn hển và chạy tới: “Nếu hôm nay tớ không hạ được cậu thì tớ sẽ theo họ của cậu!”
Dư Trụ càng cười vui vẻ hơn: “Không phải cậu đã theo họ của tớ từ lâu rồi sao hả Dư Thanh Tụng!”
Bọn họ vòng quanh quầy thịt nướng. Các bạn cùng lớp cũng không ngăn cản bọn họ, ngược lại mọi người còn la ó, hò hét cổ vũ. Mọi người chỉ xem hai người tấu hài chứ không coi trọng chuyện này lắm.
“Nào nào, mau đến đây! Đã đến lúc đặt cược rồi đó. Hôm nay mọi người đoán xem bên đỏ thắng hay là bên xanh sẽ thắng?”
Người gây rắc rối nhất chính là bạn của Dư Trụ.
Đường Xuyên vỗ tay: “Theo luật cũ, tớ sẽ đặt cược vào Dư Trụ!”
Tần Bắc Chi giơ xiên thịt lên: “Thanh Tụng! Tớ đặt cược vào Thanh Tụng!” Cô ấy lắc xiên thịt: “Thanh Tụng cố lên! Đánh cậu ấy, mau đánh cậu ấy đi!”
Trong lúc mọi người đang vui vẻ thì Lưu Thanh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Bắc Chi.
“Mối quan hệ trong lớp của các cậu thật tốt. Tớ còn tưởng rằng mấy học sinh ở trong lớp ưu tú sẽ chỉ học mà không để ý đến người khác.” Câu nói này chẳng có ý gì nhưng giọng điệu của Lưu Thanh có chút chua ngoét khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Nhưng Tần Bắc Chi lại không suy nghĩ nhiều, cô ấy chỉ mỉm cười và đáp lại: “Đúng vậy, phần lớn các bạn học ở trong lớp tớ đều học với nhau từ năm lớp 10. Bọn tớ chơi với nhau rất nhiều, quan hệ cũng rất tốt.”
“Đúng rồi, lớp của các cậu khó vào lắm đấy. Từ năm lớp 10, các giáo viên đã lấy lớp cậu làm gương cho bọn tớ và nói rằng hầu hết học sinh trong lớp cậu đều chọn khối tự nhiên. Đương nhiên cũng có một vài người lựa chọn đổi khối.”
Lần này ngay cả Tần Bắc Chi cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ấy có vẻ hơi xấu hổ: “Cũng không có…”
Sau khi chú ý tới tâm tình của Tần Bắc Chi, Lưu Thanh lập tức đổi chủ đề: “Tớ không nói nữa. Chỉ thấy lớp của cậu rất là tốt. Tớ cảm thấy có chút ghen tị mà thôi. Tớ có thể làm gì được không? Tớ giúp cậu xiên thịt nhé?”
“Được đó! Găng tay nè.” Tần Bắc Chi đưa hai chiếc găng tay nilon ra: “Chỉ còn một vài que xiên với ít thịt nữa thôi. Bây giờ chúng ta xiên xong thì có thể bắt đầu nướng được rồi.”
Lưu Thanh cầm chiếc găng tay đặt sang một bên, trước tiên cô ta lấy một viên kẹo cao su ra. Cô ta ngậm xong một viên thì đưa ra: “Cậu có muốn ăn một viên không?”
Tần Bắc Chi dừng một chút: “Không cần đâu.”
“Không cần phải khách sáo như vậy, cậu…”
“Không phải cậu ấy khách sáo đâu!” Lâm Thanh Tụng chạy tới: “Bắc Chi bị dị ứng với bạc hà. Cậu ấy không ăn được mấy thứ này.”
“Thật sao?” Lưu Thanh sửng sốt một chút, dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó: “Vậy thì cậu bị dị ứng có nghiêm trọng hay không? Nghe nói người bị dị ứng sẽ rất nghiêm trọng, có thể xảy ra chuyện lớn đấy.”
Lâm Thanh Tụng ngồi xuống bên cạnh và đặt tay lên vai Tần Bắc Chi: “Tớ nghĩ chuyện này cũng khá là nghiêm trọng đấy. Bắc Chi nhà tớ có khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng mỗi lần bị dị ứng thì mặt của cậu ấy bị sưng lên như một con lợn…”
“Cậu mới chính là lợn!” Tần Bắc Chi đấm vào bả vai Lâm Thanh Tụng: “Sao cậu lại quay về đây?”
“Người trưởng thành không thèm chấp nhặt với trẻ con. Tớ thả cậu ta đi đó!”
Tần Bắc Chi cười trêu chọc cô: “Không phải là do cậu không đuổi kịp cậu ấy sao?”
“Ai thèm đuổi? Cậu ta trốn vào trong nhà vệ sinh nam! Cậu có biết không, cậu ta còn ở trong đó mắng tớ để cho tớ đi vào trong đấy. Thật là hèn hạ.” Lâm Thanh Tụng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất là cậu ta nên ở yên trong đấy. Thậm chí đừng có đi ra ngoài nữa!”
Ở bên này, Tần Bắc Chi và Lâm Thanh Tụng đang trò chuyện vui vẻ mà không để ý đến Lưu Thanh. Không có ai để ý đến tâm tư của cô ta, không ai biết cô ta đang nghĩ gì.
Comments for chapter "Chương 6"
MANGA DISCUSSION