2.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng xuyên qua lớp kính cửa sổ. Những tia nắng chói lòa và trong suốt chiếu vào trong lớp học.
Trên sân thể dục, một tiếng còi vang lên. Mọi người bắt đầu chạy như những đứa trẻ. Đây chính là lớp thể dục may mắn khi không có giáo viên nào giảng dạy và mọi người được tự do di chuyển.
Dư Trụ nâng vợt bóng bàn lên và dùng tay phải đập bóng xuống bàn rồi chậm rãi đi lại ở bàn bên trái bên cạnh bàn của Lâm Thanh Tụng. Động tác của cô rất nhanh, đuôi ngựa đung đưa qua lại trong không khí. Nhưng kỹ năng của cô không được tốt cho lắm, cô hoặc là trượt lưới hoặc là đánh bóng quá mạnh khiến cho bóng bay ra khỏi biên. Cô không đánh được nhiều bóng cho lắm nhưng cô lại chạy xa hơn bất kỳ ai chỉ đề đi nhặt bóng.
“Đại ca à, đừng có nhìn nữa, mau giao bóng đi!” Đường Xuyên đứng ở đối bàn đối diện phàn nàn, cậu ấy nóng lòng muốn thử.
Tình cờ lúc này Lâm Thanh Tụng đi nhặt bóng về, cô liếc nhìn Dư Trụ thì thấy cậu đang đứng đối diện với bàn bên cạnh cô. Chỉ cần ngẩng đầu lên là cô có thể nhìn thấy cậu.
Dư Trụ chơi bóng bàn rất giỏi và giành được suất tham dự một cuộc thi cấp tỉnh.
Nhưng có một điều buồn cười là cậu nói rằng cậu có thể tính toán parabol khi chơi bóng bàn. Ví dụ như khi đánh vào điểm nào với lực bao nhiêu thì chỉ cần cậu tính toán bằng công thức parabol thì có thể khiến cho những người xung quanh phải đánh vào điểm mà cậu tính toán. Mỗi khi Lâm Thanh Tụng nghe thấy mấy lời nói như này thì cô sẽ chế nhạo cậu nhưng có vẻ Dư Trụ không thể hiểu được biểu cảm của người khác và vẫn cứ tiếp tục khoe khoang mấy thứ này. Thậm chí cậu còn kéo cô lại vài lần và hỏi cô có muốn học không.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu chơi rất nhìn nhàn nhã, việc đánh bóng cứ như rất dễ dàng vậy. Sau vài hiệp thì cậu bạn cùng lớp đối diện Lâm Thanh Tụng đã sợ kỹ năng của cậu và nói muốn nghỉ ngơi thì Dư Trụ mới dừng lại. Lớp thể dục không có nhiều thiết bị lắm cho nên có rất nhiều người vẫn đang chờ đến lượt để chơi.
“Có chuyện gì xảy ra khi đánh quả bóng vừa rồi vậy? Tớ đã quan sát rất kỹ, cậu đánh bóng tay trái vốn dĩ không hề thuận lợi một chút nào, nhưng cậu… Này, tớ vẫn còn chưa nói xong mà!” Dư Trụ cũng dừng đánh, đưa vợt cho người bên cạnh rồi lập tức đuổi theo cô: “Cậu đi đâu vậy?”
Lâm Thanh Tụng hít một hơi thật sâu, trên mặt viết chữ “thiếu kiên nhẫn”: “Tớ cảm thấy khát nước nên muốn đi mua kem để ăn.”
“Thật vậy sao?” Dư Trụ đột nhiên ý thức được: “Đúng rồi ha, vừa rồi cậu chạy tới chạy lui để nhặt bóng như vậy. Chạy cũng đủ mệt rồi.”
“Tớ nói này…”
“Sao vậy? Cậu có muốn tớ dạy cho cậu không?”
Dưới ánh mặt trời, Dư Trụ cầm vòng bảo vệ cổ tay lau mồ hôi ở trên mặt đi. Toàn thân cậu bị ánh nắng nhuộm sáng, đôi mắt cậu sáng ngời cùng với tinh thần hừng hực sức sống.
“Cái này cần kỹ năng, không thể chơi bừa như vậy được. Những kỹ năng đó không quá khó cho nên nếu không có năng khiếu thì vẫn có thể học được. Cậu có muốn học với tớ không? Ở ký túc xá của tớ có một cây vợt. Cậu có thể đến để chơi sau giờ học.”
Trường học có rất nhiều cây cối, mỗi lần đến mùa hè đều có vô số ve sầu đậu trên cây. Ngày nào chúng cũng kêu “ve ve” từ sáng đến tối khiến người ta có chịu.
Lâm Thanh Tụng nhịn không được nữa: “Cậu là ve sầu à?”
“Ve sầu?” Dư Trụ nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Lâm Thanh Tụng không thèm để ý đến cậu mà đi thẳng đến căng tin. Dư Trụ cũng không nói gì nữa mà chỉ đi theo cô.
Hai người đang lục tủ lạnh. Đột nhiên Lâm Thanh Tụng có cảm giác muốn ăn kem nên cô lấy ngẫu nhiên một cái.
“Hôm nay cậu ăn cái này sao?” Cậu hỏi.
“Tớ không thể ăn cái này?”
“Không phải.” Dư Trụ không biết đang suy nghĩ cái gì. Cậu đặt cây kem đã lấy về và chọn một cây kem khác có hương vị khác với cô.
Sau khi ra khỏi căng tin, Dư Trụ vội vàng bẻ gãy một nửa que kem: “Đưa cho tớ một nửa.”
Lâm Thanh Tụng bảo vệ que kem của cô: “Tại sao? Tớ chỉ thích ăn dứa.”
“Tớ cũng muốn ăn dứa.”
Lâm Thanh Tụng khó hiểu: “Vậy tại sao cậu không tự mua?”
“Tớ cũng muốn ăn nho.” Dư Trụ dùng ánh mắt ra hiệu: “Nhìn xem, cùng một đồng mà có thể ăn hai vị không phải là lời hay sao? Này đưa một nửa cây của cậu đây, cậu không muốn ăn hai vị sao?”
Lâm Thanh Tụng bị niệm cho nhức cả đầu: “Được rồi, được rồi. Tớ đổi với cậu là được chứ gì.”
Nhìn Dư Trụ mỗi tay cầm một nửa cây kem có hương vị khác nhau, Lâm Thanh Tụng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Người này là trẻ con sao, nhìn cứ như trẻ trâu ấy? Cậu hài lòng với việc ăn hai vị mà chỉ tốn một đồng sao? Còn cười như thế này?
“Nhân tiện, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ. Cậu có muốn học bóng bàn với tớ không?” Cậu nói tiếp.
Lâm Thanh Tụng suýt nữa thì bị sặc vì nước từ kem.
Cô ho mấy cái mới bình phục được. Sau khi bình phục thì việc đầu tiên cô làm chính là đẩy bàn tay đang vỗ lưng cô ra: “Tớ hỏi cái này. Cậu nhất thiết phải cố chấp như vậy sao?”
“Cậu còn bị nghẹn chỉ vì một cây kem. Tớ thấy cậu không những không có tài chơi bóng bàn mà còn không được thông minh cho lắm. May mắn là vẫn có tớ ở đây nếu không thì cậu ho như vậy mà không có ai thèm quan tâm đến cậu.” Câu nói này cậu chỉ thuận mồm nói ra mà thôi, sau khi nói xong thì Dư Trụ nhận được một cái nhìn khinh bỉ. Như thể việc làm cô tức giận là một chuyện vui vẻ, cậu vui vẻ ngậm que kem vào miệng và cười nói: “Tớ là lớp trưởng của cậu, quan tâm đến thành viên ở trong lớp không phải là chuyện bình thường sao?”
“Theo như cậu nói thì lớp trưởng phải lo cho cả lớp, còn hội trưởng hội học sinh thì phải lo cho cả trường. Thế thì bọn họ lo hết cả rồi, chúng ta cần hiệu trưởng với các thầy cô để làm gì?”
Dư Trụ bị cô mắng cho choáng váng.
Da mặt của cậu rất mỏng cho nên tai của cậu đỏ bừng lên khi nghe cô mắng mỏ.
“Sao? Không có gì để nói nữa à? Tớ còn tưởng cậu có năng lực như nào.” Lâm Thanh Tụng ngẩng đầu và làm mặt lạnh với cậu: “Cậu còn muốn dạy tớ cơ à? Nằm mơ đi!”
Sau khi mắng mỏ Dưu Trụ xong thì tâm trạng của Lâm Thanh Tụng tốt hơn rất nhiều. Cô gần như nhảy chân sáo về phía trước.
“Chờ một chút.”
Cảm thấy ống tay áo bị kéo lại, Lâm Thanh Tụng quay người lại và làm động tác phòng thủ: “Chờ đã. Quân tử động khẩu không động thủ. Cậu không nói được mà cố ý kéo người khác là như thế nào?”
“Kéo người cái gì thế? Tớ chỉ muốn hỏi cậu cái này thôi.”
Lâm Thanh Tụng phản xạ có điều kiện: “Tớ sẽ không học với cậu đâu!”
“Không phải.” Dư Trụ có chút bất lực trước sự phản kháng hiện lên trên mặt cô: “Tuần trước chúng ta đã đồng ý tổ chức tiệc nướng ở lớp vào cuối tuần này. Cậu có đi không?”
Lâm Thanh Tụng thản nhiên đáp: “Đi chứ. Tại sao tớ lại không đi dự tiệc của lớp? Tớ cũng đã trả tiền rồi mà.”
“Cậu thực sự đi sao? Tớ còn tưởng Đường Xuyên lừa tớ…”
Trong đầu Lâm Thanh Tụng tràn ngập nghi ngờ: “Lừa cậu cái gì?”
“Không có gì đâu.” Dư Trụ xua tay, cậu chuyển chủ đề vô cùng chuyên nghiệp: “Cậu không định vứt vỏ kem này đi à? Cậu vừa đi qua hai thùng rác rồi đó. Còn giữ nó lại sao?”
Phải nói rằng lúc cậu không cười thì trên người cậu có khí chất lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy xa lánh.
Nhưng Lâm Thanh Tụng chỉ cảm thấy người này phiền phức.
Cô lẩm bẩm: “Cái tật xấu gì thế này…”
“Nếu không vứt đi mà cứ đi về phía trước thì khi quay về sân thể dục sẽ không có thùng rác đâu.”
Dư Trụ đút một tay vào túi, dường như tâm tình của cậu rất tốt. Cậu cũng không để ý người bên cạnh đang lười để ý đến cậu.
Cậu lại nhìn cô và chợt nảy ra một ý tưởng: “Này, chúng ta thi đấu xem ai có thể đến vạch đó trước!”
“Dư Trụ, cậu có phải trẻ trâu không đấy….”
Đúng lúc này thì tiếng còi vang lên, Dư Trụ nhướng mày: “Bắt đầu!” Cậu hét một tiếng rồi bỏ chạy.
“Lại còn mang còi thổi để chạy?”
Những đám mây nhẹ trôi bồng bềnh cùng với những tia nắng nơi chân trời kết thành từng chùm.
Tia nắng xuyên quan những đám mây và chiếu sáng các cạnh. Màu vàng nhạt bao quanh những đám mây ở gần. Bầu trời mây mù một lúc thì một cơn gió thổi qua cuốn đám mây trôi đi. Sân thể dục lại quay về lúc sáng sủa như ban đầu.
Thấy cậu chạy về phía trước, Lâm Thanh Tụng lập tức ném vỏ kem vào thùng rác ở trong góc rồi đuổi theo.
“Cậu gian lận…”
“Tớ không nói là tớ sẽ không gian lận!”
Chân Dư Trụ rất dài nên cậu chạy rất nhanh. Lâm Thanh Tụng dùng hết sức chạy về phía trước cũng không đuổi kịp. Khi đến điểm hẹn, người kia đứng cười tủm tỉm nhìn cô rồi dùng khẩu hình nói với cô: “Lại thua rồi, đồ chân ngắn.”
Lâm Thanh Tụng lau trán và mồ hôi trên tay dưới ánh nắng chói chang.
Cô tức giận tới mức nghiến răng. Người này nhất định là cố ý!
Còn nữa, nếu lần sau mà cô còn cạnh tranh với cậu thì cô sẽ là một con lợn.
Comments for chapter "Chương 5"
MANGA DISCUSSION