Suy nghĩ của Dư Trụ rất đơn giản. Cậu cảm thấy chỉ cần bản thân giành được vị trí thứ nhất thì người đứng thứ hai như Lâm Thanh Tụng cũng chỉ có thế đi hỏi bài cậu mà thôi.
1.
Kỳ thi tháng lần này không khó, chỉ có mỗi câu hỏi khó cuối cùng của môn toán là hơi rắc rối, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bị mất điểm ở câu đó. Lâm Thanh Tụng chính là một trong những người mất điểm ở câu hỏi đó.
Khi nhận được bài kiểm tra, phản ứng đầu tiên của cô chính là tính toán lại đề bài đó một lần nữa.
Khi cô đang tính toán đến bước cuối cùng thì đột nhiên có một người kéo cái ghế ở bên cạnh cô ra.
Lâm Thanh Tụng ngẩng đầu lên và lấp tức che đi tờ giấy nháp.
“Cậu tính làm cái gì?”
“Không có gì.” Dư Trụ rời mắt khỏi tờ giấy nháp: “Câu hỏi cuối này cậu cũng sai à? Thực ra cũng không có gì to tát cả, chỉ là một câu hỏi mà thôi. Mà tổng điểm của cậu cao như vậy, chắc không sao đâu đúng không? Ngoài ra cũng có rất nhiều người sai câu hỏi này, cậu cũng sai…”
“Ê này, rốt cuộc cậu tới đây làm gì thế hả?”
Dư Trụ nói như thể đây là chuyện đương nhiên: “An ủi cậu đó.”
Cậu có một đôi mắt khiến cho người khác luôn cảm thấy vui vẻ, cặp lông mày cong lên, khi cậu thể hiện một biểu cảm gì đó rất thu hút và tràn ngập cảm giác năng động của tuổi trẻ. Hầu hết các cô gái đều yêu thích cách ứng xử của cậu nhưng trong tình huống này thì Lâm Thanh Tụng chỉ cảm thấy cậu đang chế giễu cô.
“Cậu muốn an ủi tớ?” Cô đập bàn đến mức đau nhức cả tay: “Rõ ràng cậu đến đây để cười trên sự đau khổ của người khác thì có!”
Dư Trụ hơi sửng sốt: “Không, tớ không…”
“Ok, lần này cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“Tớ làm đúng câu cuối đó.” Dư Trụ giơ bài thi lên: “Chỉ cao hơn cậu 3,456 điểm mà thôi…”
Đây rõ ràng là tới để khoe mẽ.
“Tớ biết ngay mà.” Lâm Thanh Tụng không nhìn cậu nữa mà tiếp tục cúi đầu giải đề: “Nếu điểm của cậu mà thấp hơn tớ thì không có ai trong lớp có thể nhìn thấy bài của cậu đâu.”
Dư Trụ dừng lại.
Quả thực chỉ cần điểm của cậu thấp hơn cô thì cậu sẽ chán nản đến mức mắc chứng tự kỷ. Nhưng đó không phải vì lý do nào khác mà cậu chỉ mong bản thân có thể đạt điểm cao hơn trong kỳ thi. Cậu cảm thấy làm như vậy thì cô không hiểu cái gì sẽ đến hỏi cậu.
Mặc dù từ trước đến nay cô chưa từng tìm cậu, kể cả khi cậu đã cố gắng lượn lờ trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại cũng vẫn vậy.
“Thì đúng là như vậy. Nhưng mà lời cậu nói đó đâu có giống cái ý kia của tớ đâu cơ chứ?”
“Cái ý kia là cái gì? Nếu năng lực biểu đạt ngôn từ của cậu không được tốt thì phải làm rõ nó trước khi nói ra.” Lâm Thanh Tụng cúi đầu xua tay: “Được rồi, bây giờ tớ biết cậu đã làm tốt trong kỳ thi rồi. Mong cậu không cần phải làm phiền tớ tiếp tục giải đề nữa.”
Dư Trụ nghĩ rằng cô có thể không hiểu được gợi ý của cậu nên cậu nói thẳng: “Câu hỏi đó tớ biết làm, hay là cậu hỏi tớ đi?”
“Thế chẳng phải là tớ lãng phí thời gian của anh Dư Trụ đây sao? Tớ không dám nhận cái ý tốt này đâu!” Lâm Thanh Tụng cười vô cùng giả tạo.
Dư Trụ bắt đầu cảm thấy chán nản khi bị cô chửi mà không biết giải thích như thế nào.
Cậu không thể ngồi được nữa nên đứng dậy và định rời đi. Nhưng trước khi rời đi, cậu chỉ vào tờ giấy nháp của cô: “Từ bước thứ ba trở đi đã bắt đầu sai rồi.”
Nói xong thì cậu đứng dậy và quay về chỗ ngồi của mình luôn. Lâm Thanh Tụng nghe xong, việc đầu tiên cô làm là giơ bút lên giả vờ vung một nắm đấm trong không khi, sau đó tập trung nhìn vào chỗ mà cậu vừa chỉ: “Đúng thật này…”
Đang lúc Lâm Thanh Tụng định tính toán lại một lần nữa thì Tần Bắc Chi đi tới nói: “Lần này cậu lại đứng thứ hai đó.”
Lâm Thanh Tụng không buồn ngước mắt lên: “Người đầu tiên là Dư Trụ sao?”
Tần Bắc Chi ngồi xuống chiếc ghế mà Dư Trụ đã kéo trước đó: “Nếu không thì có thể là ai được nữa chứ.”
“Tớ không tin tớ sẽ mãi đứng ở top 2.” Lâm Thanh Tụng nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ thi tháng tiếp theo diễn ra khi nào? Tớ nhất định phải vượt qua cậu ta một lần.”
Tần Bắc Chi giống như đang có tâm sự. Cô ấy ghé vào bàn học của Lâm Thanh Tụng và nghịch bút của cô: “Tớ có việc quan trọng muốn nói với cậu. Bây giờ cậu đừng có tính toán nữa.”
“Không được. Tớ đang trầm mê trong học tập. Ai cũng không thể…”
“Có thể tớ phải chuyển lớp đấy.”
Động tác giải đề của Lâm Thanh Tụng dừng lại trong nháy mắt.
“Chuyển lớp?”
“Cậu còn nhớ vở kịch mà chúng ta cùng đi xem vào năm ngoái không? Sau khi trở về thì tớ thấy diễn xuất rất thú vị.”
Lâm Thanh Tụng suy tư một hồi và nhớ đến rạp hát vào cuối mùa hè.
Lúc đó cô vẫn là học sinh lớp 10. Trước khi lên lớp 11, cô với đám bạn ở trong lớp hẹn nhau tổ chức một chuyến đi xem kịch. Nhưng hôm đó có một bạn nữ bận việc và không đi được cho nên đã chuyển vé vào cửa cho Dư Trụ.
Khi mới vào lớp 10, cô không quen thân gì với Dư Trụ cho lắm nên cũng đâu có biết cậu là người phiền phức tới vậy.
Trong suốt buổi biểu diễn, Dư Trụ cứ ngồi ở bên trái cô tìm cảm giác tồn tại mãi. Lúc thì cậu sẽ giải thích cốt truyện cho cô nghe. Được một lúc cậu lại kể cho cô nghe về câu chuyện của tác giả ngoài vở kịch. Lúc thì phân tích, lúc thì cảm thán. Mấu chốt là cậu kể cho cô nghe một lúc tới chi tiết thú vị xong tự nhiên cậu ngừng lại không kể nữa làm cho cô rất muốn nghe nó mà không làm gì được.
Vì vậy nên trong hai tiếng đồng hồ đó, phần lớn sự chú ý của cô đều đổ dồn về phía Dư Trụ. Cô vô thức ngồi gần về phía cậu.
Người ngồi ở bên cạnh cậu là một người xa lạ, cậu cũng không biết nói gì cho nên cậu luôn nghiêng người về phía cô. Hơn nữa tiếng nói chuyện của cậu rất nhỏ, chỉ có Lâm Thanh Tụng đang ngồi ở bên cạnh cậu là người duy nhất có thể nghe cậu nói chuyện. Sau khi buổi diễn kết thúc, những cô gái khác thảo luận về cốt truyện và nói một số phần mà cô không hiểu. Cô nghe xong thì chỉ biết nhìn Dư Trụ mà cười.
Đó là lúc cô có ấn tượng tốt nhất với Dư Trụ. Đó cũng là ngày mà cả hai hòa hợp nhất.
Tần Bắc Chi nghịch mái tóc, cổ tay trắng nõn như gốm sứ lập tức khiến cho sự chú ý của Lâm Thanh Tụng quay về.
“Thật ra trước đây tớ luôn muốn học diễn xuất. Nhưng trước đây ba mẹ tớ không đồng ý. May mắn thay tớ cuối cùng cũng đã làm được.”
“Học diễn xuất?” Lâm Thanh Tụng biết ở trong trường có học sinh chuyên ngành nghệ thuật nhưng so với số ít có đam mê thì phần lớn học sinh chuyên ngành nghệ thuật đó chỉ lợi dụng việc này để giảm điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học mà thôi. Cô nhất thời không hiểu: “Lấy điểm số của cậu như vậy mà đi học nghệ thuật thì có phải hơi đáng tiếc không?”
Tần Bắc Chi cười lắc đầu: “Tớ thích cái này.”
Nếu đó là thứ mà bạn thích thì dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có gì đáng tiếc.
Lâm Thanh Tụng hiểu nhưng cô không muốn Tần Bắc Chi rời đi: “Không chuyển lớp có được không?”
“Tớ đã nói chuyện với cô Điền rồi. Cô Điền cũng nói rằng chương trình học ở lớp A1 sẽ diễn ra với tốc độ rất nhanh. Sau này nếu tớ phải tham gia các khóa đào tạo và thi mỹ thuật thì tớ chắc chắn sẽ không thể theo kịp lớp được.” Tần Bắc Chi mỉm cười kéo tay cô: “Dù sao thì tớ cũng ở ngay tầng hai, nếu có thời gian thì cậu xuống chơi với tớ hoặc tớ sẽ lên chơi với cậu. Chúng ta cứ như vậy đi.”
Lâm Thanh Tụng cảm thấy chán nản.
“Khi nào thì cậu sẽ chuyển xuống?”
Tần Bắc Chi nhún vai: “Sau tiết tự học tối nay thì tớ sẽ đi.”
“Vậy thì tớ sẽ giúp cậu.”
“Đương nhiên là cậu phải giúp tớ rồi. Nếu không thì một mình tớ phải đi bao nhiêu lần mới mang hết đống sách như thế này?”
Lâm Thanh Tụng lẩm bẩm: “Cậu đã rời đi rồi mà vẫn muốn nhờ tới giúp cậu chuyển đồ. Cậu là cái đồ vô lương tâm.”
“Cậu dám nói to hơn không?”
“Không dám!”
Tần Bắc Chi cười trêu chọc cô. Hai người ồn ào một lúc thì mới dừng lại.
“Chịu thua! Tớ chịu thua!” Lâm Thanh Tụng giơ tay đầu hàng: “Vậy thì sau khi tan học cậu nhất định phải đến tìm tớ.”
“Ừm!”
Chiếc quạt ở trong lớp vui vẻ quay. Các học sinh nam ở cửa sau cuộn giấy thành quả bóng để chuyền tới chuyền lui. Các học sinh nữ ngồi ở trên ghế thì thầm to nhỏ. Chỉ có một mình Dư Trụ ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cậu gõ gõ ngón tay vào bàn và nhìn chằm chằm vào người đang mỉm cười hạnh phúc ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Bọn họ đều là bạn cùng lớp và là bạn bè. Nhưng mà tại sao cô lại không thích nói chuyện nhiều với cậu như vậy?
Vừa cúi đầu xuống thì ánh mắt của cậu dừng lại ở câu hỏi khó đó.
Nhắc mới nhớ, rốt cuộc cô đã tính ra hay chưa nhỉ?
Rốt cuộc bao giờ cô mới tới hỏi bài cậu?
Comments for chapter "Chương 4"
MANGA DISCUSSION