-
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, bạn họ vừa nghỉ lại túm năm tụm ba kết bạn cùng nhau về ký túc xá. Còn học sinh ngoại trú như Lâm Thanh Tụng đang cùng Tần Bắc Chi lưu luyến không rời, sau khi chào tạm biệt mới đi về hướng ngược lại.
Dư Trụ đứng trên cầu thang nhìn dáng vẻ này của họ thì hơi khó hiểu. Không phải chỉ là tan học thôi à? Chỉ cách mấy tiếng nữa lại vào học rồi, sao ngày nào bọn họ cứ như đóng phim thế? Mỗi lần đi về cứ như sắp xa cách đến nơi ấy.
Đèn đường ở đoạn lên dốc rất sáng, lúc đi trên đường, ánh sáng trên đầu chiếu rọi bóng của từng người rất dài. Lâm Thanh Tụng cũng không nhìn ai, giống như chỉ có thay đổi lúc ngắn lúc dài mới thú vị.
Đang đi, cô đột nhiên dừng lại.
Đây là lúc cái bóng dài mà rõ ràng nhất, cô dừng lại chụp một tấm ảnh đăng lên trang mạng xã hội Dongtai: Nếu mà mình cao được như này thì tốt.
Vừa đăng xong, phía sau truyền đến tiếng chuông nhắc nhở.
Lâm Thanh Tụng quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Dư Trụ đang cầm điện thoại. Chẳng qua cậu vừa mới mở khóa đã nhìn thấy người phía trước quay đầu lại, cậu dừng lại, ánh mắt lảng tránh trong phút chốc, cũng không nhìn điện thoại nữa, lập tức nhét lại vào túi, lúc ngẩng đầu lại lần nữa, lại khôi phục dáng vẻ thiếu niên lạnh lùng.
Người này quả nhiên rất kỳ lạ, Lâm Thanh Tụng nghĩ. Với lại biểu cảm lúc nãy của cậu ta quả thực rất đáng nghi, trong nháy mắt, cô gần như nghi ngờ Dư Trụ đã làm chuyện gì đó hổ thẹn với lòng.
“Chụp bóng à?” Nếu đã nhìn thấy rồi, cũng chẳng muốn đi theo sau cô nữa, Dư Trụ tiến lên sóng vai đi cùng với cô.
Lâm Thanh Tụng tìm cách so chiều cao với cậu, ho nhẹ một tiếng: “Tiện tay chụp thôi.”
Đêm nay trời quang, sao sáng rõ ràng, bóng trên mặt đất hòa thành một đôi.
Ngoài giận Lâm Thanh Tụng, Dư Trụ cũng không nói gì nhiều, Lâm Thanh Tụng lại không thích nói chuyện với cậu, hai người không nói gì đi cùng nhau, bầu không khí bỗng chốc hơi ngượng ngùng. May mà trường học không lớn, đi vài bước là đến chỗ để xe đạp.
Lâm Thanh Tụng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô chạy qua đó, đang định mở khóa thì mới phát hiện ra sáng nay cô quên khóa. Cô giật mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị trộm.
Nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm, cô lại nhìn thấy đuôi xe đạp của mình bị khóa chung với một chiếc xe khác vào lan can sắt.
Lâm Thanh Tụng ngẩn ra: “Hể?”
“Ai mà lại nhàm chán thế này?” Cô ngồi xổm xuống kéo khóa mấy lần.
Không ngờ, Dư Trụ lại thong thả đi tới.
“Nhường tí.”
Trên mặt Lâm Thanh Tụng tỏ vẻ kỳ lạ lui sang bên cạnh mấy bước.
Sau đó cô nhìn thấy Dư Trụ lấy chìa khóa mở chiếc khóa đó ra, tách xe đạp vốn đang khóa chung với nhau ra. Động tác liên tiếp này của cậu vô cùng lưu loát, tự nhiên như nên như thế. So sánh thì rõ ràng là Lâm Thanh Tụng đang chuyện bé xé ra to.
Cô bị cậu lừa một lúc lâu, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Chờ đã.” Lâm Thanh Tụng đẩy xe đi theo cậu: “Cậu khóa của tớ làm gì?”
Khóa của cậu gì cơ? Dư Trụ nghe mà muốn bật cười, khóe miệng vô thức nhếch lên một tí.
Cậu nhìn qua nhìn lại xe đạp của cậu và cô: “Sáng nay tớ thấy cậu không khóa xe, đúng lúc nhớ đến tuần trước chỗ này mất hai cái xe đạp. Cũng tức là tớ chỉ tiện tay làm một việc tốt mà thôi, không cần cảm ơn tớ quá đâu.”
“Vậy sao lúc trên lớp cậu không nói với tớ?”
Dư Trụ nhún vai: “Quên mất.”
Quên mất?
Lâm Thanh Tụng ngoài mặt giả vờ tươi cười: “Thế thì cảm ơn cậu.”
“Đã nói không cần cảm ơn rồi.” Dư Trụ leo lên xe đạp, đạp rất chậm: “Nhưng mà tớ biết cậu khách sáo. Thế này đi, nếu quả thực cậu thấy ngại, muốn báo đáp tớ, sáng mai mang cho tớ hai cái bánh bao là được.”
Lâm Thanh Tụng lẩm bẩm trong lòng cái tên này sao cứ muốn lừa bữa sáng của cô thế, cô không tình nguyện gật đầu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng ăn của người ta nhiều như thế rồi, cũng đâu thể ăn không mãi được.
Cô vừa đạp xe vừa tính, quay đầu hét lên một câu với cậu: “Uống sữa đậu nành không?”
Ánh sáng vàng ấm áp từ trên chiếu xuống người cô, đồng phục học sinh màu trắng được ánh sáng nhuộm thành màu vàng cam cháy, tóc đuôi ngựa của cô được bỏ ra sau gáy, tóc mai bên tai vẫn chưa vén gọn. Sau một buổi tự học buổi tối, cuối cùng Dư Trụ cũng tìm được cơ hội thích hợp để nhắc nhở cô.
“Này, tóc cậu rối rồi.”
“Tóc?” Lâm Thanh Tụng không để ý: “Dù sao về nhà cũng phải tháo ra, mặc kệ đi. Rốt cuộc cậu có uống sữa đậu nành không?”
Dư Mặc lại hỏi một đằng trả lời một nẻo lần nữa: “Tháo ra? Về nhà là cậu xõa tóc ra à? Thế hôm sau phải làm sao, chải lại à?”
“Chứ sao nữa?”, “Cậu phiền quá đấy.”
Lâm Thanh Tụng trợn mắt, lười để ý đến cậu.
Mà lúc này, Dư Trụ trả lời cô: “Nếu tiền tiêu vặt còn đủ thì cho tớ một cốc.”
Lâm Thanh Tụng cũng không quay đầu, chỉ giơ một tay ra hiệu ok với cậu.
Nhà bọn họ cũng không xa, có đoạn đường dài giống nhau. Giờ tan học của buổi tự học buổi tối của lớp mười một không tính là sớm, để mau chóng về nhà, bọn họ đều đi con đường nhỏ gần hơn.
Con đường này không rộng, trên đường cũng ít người. Thi thoảng thời tiết xấu, xung quanh yên tĩnh, họ đạp xe sát nhau giống như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ. Dư Trụ nắm lấy tay lái xe, trong đêm tối ngước mắt lên nhìn, cách đó không xa là Lâm Thanh Tụng đang ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng.
Chỉ là, có lẽ chỉ có một mình cậu mới cảm thấy như vậy.
Đi vòng qua cột đèn, rẽ vào góc đường, một người đàn ông bước ra khỏi quán thịt nướng ven đường.
Người đàn ông cao lớn, bước đi lảo đảo không vững giống như uống say. Anh ta không đi được, dứt khoát ngồi ở bên đường nghỉ ngơi, vừa nhìn quanh đã thấy Lâm Thanh Tụng đang ngâm nga. Cũng không biết là do con ma men hay mắt anh ta bị làm sao, anh ta nhìn cô chằm chằm không hề dời ánh mắt, Lâm Thanh Tịnh lại không hề phát giác ra.
Dư Trụ khẽ cau mày, siết chặt tay lái hơn chút, dưới chân tăng tốc độ. Chiếc xe vốn đang thong thả đi theo sau Lâm Thanh Tụng nhanh chóng lao tới, che khuất tầm nhìn của người đàn ông.
“Sao cậu lại chạy đến bên cạnh tớ rồi?”
Lâm Thanh Tụng quen với việc Dư Trụ đạp xe chậm, hiếm khi thấy cậu đạp song song với mình.
Lúc này bọn họ đã cách người đàn ông một đoạn khá xa. Dư Trụ vô thức quay đầu lại, người đàn ông đó vẫn ngồi trên đất, không tiếp tục nhìn Lâm Thanh Tụng nữa.
Sắc mặt Dư Trụ không thay đổi: “Vừa nãy xuống dốc, quán tính lớn quá nên trượt xuống.”
Đi qua đoạn đường này, cậu lại đi theo sau cô.
Chỉ là một tình tiết nhỏ, Lâm Thanh Tụng cũng không phát hiện ra gì cả.
Trên con đường nhỏ, Dư Trụ giống như cất giấu một bí mật. Cậu khẽ cười với cô, trên mặt có chút hài lòng, giống như đã làm được gì đó.
Băng qua thêm một con đường, bọn họ tách nhau ra, trước khi tách ra, Dư Trụ hô lên một tiếng “mai gặp”.
Lâm Thanh Tụng quay lưng lại vẫy tay với cậu: “Ngủ ngon.”
Cô hô lên rồi rẽ vào góc cua rồi biến mất, còn Dư Trụ đạp phanh dừng ở góc cua.
“Cứ thế mà đi à, có lương tâm không thế hả? Có biết vừa nãy tớ cứu cậu không hả?”
Giọng cậu không lớn, thay vì phàn nàn thì càng giống như nói cho chính mình nghe hơn, là đắc chí mà chàng trai quyết định giấu đi nhưng lại không kìm được mà để lộ một chút ở nơi không người.
Bóng cây đung đưa nhẹ nhàng trong gió, con mèo trắng gầy gò nhảy qua hai bức tường. Ánh đèn ban đêm mờ mịt nên chàng trai chỉ dừng ở bên đường một lúc rồi rời đi, xung quanh yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa truyền đến.
Còn một vài tâm sự cũng dần tan đi theo gió, không ai nghe thấy.
Comments for chapter "Chương 3"
MANGA DISCUSSION