2.
Dư Trụ và Lâm Thanh Tụng một trước một sau quay về lớp học.
Lúc Dư Trụ đi vào cửa, bạn thân đi đến khoác vai cậu: “Này, sao thế, tâm trạng tốt thế à?”
“Rõ ràng lắm à?” Dư Trụ sờ mặt.
Lâm Thanh Tụng vào lớp sau cậu lại trái ngược hoàn toàn.
Lúc Lâm Thanh Tụng tức giận có thói quen hít một hơi thật sâu rồi im lặng, thi thoảng lúc không chú ý, mỗi lần thở ra má cô sẽ phồng lên. Sau khi phát hiện ra điểm này thì các bạn cùng lớp rất thích chọc cô tức giận, nói dáng vẻ lúc tức giận của cô rất thú vị, hoàn toàn khôi phục hình dạng đúng chuẩn một con cá nóc.
Còn bây giờ, Lâm Thanh Tụng bị Dư Trụ chọc tức.
Trùng hợp là lúc này lớp học đang rất ồn ào, Lâm Thanh Tụng đi vào, lập tức có một bạn học chú ý đến cô.
“Này này này! Cá nóc con lại xuất hiện rồi!”
Lâm Thanh Tụng tiện tay cầm một quyển vở lên làm ra vẻ định ném về chỗ người đó: “Cậu mới là cá nóc! Ngày nào cậu cũng giống cá nóc! Bây giờ cậu chính là cá nóc!”
“Chao ôi, hung dữ quá cơ.” Bạn học nam đó dai vô cùng, cậu ta ôm tim kéo tay người anh em bên cạnh: “Tớ sợ quá, cậu có sợ không?”
Người bên cạnh cũng thích gây chuyện, cậu ta vô cùng phối hợp: “Tớ cũng sợ quá, làm sao giờ? Tớ sợ cá nóc nhất đó.”
Lâm Thanh Tụng náo loạn với họ một hồi, thấy không nói lại được, cô cười lạnh một tiếng thầm rủa trong đầu bọn họ bị tiêu chảy, sau đó nghiến răng quay về chỗ ngồi, một mình kìm nén tức đến mức đá chân dưới gầm bàn.
Dư Trụ ngồi cùng một hàng dọc với cô, ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, nếu lấy vị trí cửa sổ làm mốc thì giữa bọn họ cách ba người. Nhưng may mà bây giờ ba người đó đều không ngồi chỗ của mình. Lâm Thanh Tụng cảm thấy quay đầu thì không có sức uy hiếp, nên lấy gương ra soi phía sau, định dùng khúc xạ từ gương để thực hiện giết người bằng ánh mắt, nhưng Dư Trụ vừa ngồi xuống đã bắt đầu làm bài tập, hoàn toàn không chú ý đến.
Ánh đèn đêm ngoài cửa sổ và ánh đèn trong lớp học phản chiếu một nửa lên người cậu, rèm ở giữa bị gió thổi bay mấy lần, cậu không để ý đến ai, chỉ yên tĩnh ngồi ở đó, trông có vẻ rất tự nhiên.
Lâm Thanh Tụng buồn bực một lúc lâu, ném chiếc gương vào trong cặp, nằm bò trên bàn, hai tay cầm lấy hai chiếc bút bắt đầu đánh nhau.
Nhưng cô không biết rằng, Dư Trụ ngước mắt lên nhìn về phía cô một lúc lâu, trên mặt còn có ý cười.
Tuy đang là mùa hè oi bức, nhưng đến tối vẫn hơi mát. Gió thổi từ bên ngoài vào mang theo chút mát lạnh, còn ngửi thấy mùi kem.
Dư Trụ thò tay vào túi, lấy ra tờ hai mươi tệ.
Cô rất để ý người khác nói về chiều cao của cô, câu vừa rồi của cậu có phải hơi quá đáng không? Hay là mời cô ăn kem nhỉ, dù sao cô cũng thích ăn cái này mà.
Cậu suy nghĩ rồi gật đầu, nhìn đồng hồ, vẫn còn sáu phút nữa là đến tiết tự học buổi tối, vẫn kịp.
Trước giờ Dư Trụ luôn là người thuộc phái hành động, nói làm gì là làm cái đó, cậu chạy rất nhanh, đi lên đi xuống một vòng mang kem về cũng chỉ mất ba phút, chẳng qua trên người đổ hơi nhiều mồ hôi.
Cậu giả vờ vô ý đứng trước bàn học của Lâm Thanh Tụng gõ lên bàn.
“Gõ cái gì mà gõ? Cậu không có bàn à?” Lâm Thanh Tụng cầm bút chọc cậu: “Về chỗ của cậu đi.”
Dư Trụ chỉ coi như không nghe thấy, chỉ hô lên một câu với cả lớp: “Tổ chúng ta đâu?” Sau tiếng hô này, lập tức có mấy người đi đến.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm chiến thắng kháng chiến chống Nhật trong lịch sử, ăn mừng tí đi.” Dư Trụ nghiêm túc đọc lời thoại chẳng liên quan đã chuẩn bị trước lúc ở cầu thang, đặt túi kem lên bàn Lâm Thanh Tụng: “Mọi người chia ra đi.”
Lý do chia kem rất kỳ lạ.
Nhưng kem đặt ở đây, ai thèm quan tâm lý do làm gì?
Lâm Thanh Tụng nhanh tay, cầm chiếc trên cùng có vị mà cô thích ăn, nhưng lại không nói “cảm ơn tổ trưởng” với bọn họ, chỉ làm khẩu hình “cảm ơn”. Thật ra cơn tức của cô đã tiêu tan rồi, nhưng lại muốn ăn kem, mà ăn đồ của người ta không cảm ơn thì cũng không hay cho lắm, chỉ để lại một câu kỳ cục như vậy, cô cũng mặc kệ người ta có nhìn thấy hay không, quay lưng lại bắt đầu ăn.
Lúc này tổ khác đều kêu lên.
“Tổ một lại mời ăn vặt kìa, từ lúc chia lớp đến giờ đã bao nhiêu lần rồi?”
“Nhìn tổ trưởng người ta rồi lại nhìn tổ trưởng chúng ta, có thể có tính tự giác tí được không!”
Cũng có những giọng nói khác: “Này, hôm nay đúng thật là kỷ niệm chiến thắng kháng Nhật, Dư Trụ học lịch sử khá đấy, sao không học bên xã hội nhở?”
Lâm Thanh Tụng đang ngậm nho trong kem, vừa nghe thấy câu này nóng lòng muốn lập tức phụ họa vài câu.
Đúng thế, cậu học xã hội tốt như vậy, học xã hội thì không cần chung lớp với cô nữa.
“Này, cho tớ một miếng.”
Lâm Thanh Tụng đang ăn thì Tần Bắc Chi đi tới bám lấy vai cô muốn cắn một miếng kem.
Tần Bắc Chi cắn một miếng là cắn mất một nửa cây kem.
Lâm Thanh Tụng vô cùng không vui: “Cậu cắn to quá đấy!”
“Thế lần trước cậu cắn một miếng của tớ thì sao?” Tần Bắc Chi bị lạnh đến mức nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại thành một đoàn, nhưng dù là như thế, cô ấy cũng không quên nói: “Phúc lợi của tổ các cậu cũng tốt quá rồi đấy? Lúc thì khoai tây chiên lúc thì kem, lần sao thi tớ phải giành chỗ ngồi mới được.” Cô ấy quay đầu đếm chỗ ngồi: “Vào top sáu, tớ cảm thấy tớ rất có hy vọng.”
Lâm Thanh Tụng đẩy vai Tần Bắc Chi: “Vậy cậu mau qua ngồi, tớ đợi cậu.”
“Không thành vấn đề! Không phải tớ nói chứ, Dư Trụ đúng là hào phóng…”
Lâm Thanh Tụng cắn miếng kem, trong lòng thầm nghĩ: [Cậu ta đang dùng vật chất để mua lòng người, dùng danh nghĩa ngày lễ để lấy lợi ích, đây là thất thoát tài sản nhà nước.] Nhưng dù sao chỗ thất thoát đó cũng đến bụng cô, với cả ‘ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn’ (*), cô cũng chỉ đọc câu này trong lòng một lần, ngoài miệng hừ vài tiếng, không phản bác lại nhiều.
(*) Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
“Thế nên các cậu rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Tần Bắc Chi tò mò: “Tớ thấy cậu ấy cũng không tệ, cũng đâu có khó hòa hợp, sao các cậu cứ đụng là cãi nhau thế?”
Lâm Thanh Tụng đang muốn trả lời cô ấy thì tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tần Bắc Chi vội chạy về chỗ của mình, còn Lâm Thanh Tụng cũng nhanh chóng nhét hết kem vào miệng. lạnh đến mức hít sâu một hơi, hai tay cào loạn vào quần, khó khăn lắm mới nuốt xuống hết được, đầu lưỡi đã không còn cảm giác nữa rồi.
Ở phía sau cô, Dư Trụ quay bút nhìn thấy cảnh này, cậu khẽ cười, cô nhóc này đúng là rất buồn cười.
Nhưng mà lần sau vẫn nên tiếp tục mua khoai tây chiên thì hơn.
Comments for chapter "Chương 2"
MANGA DISCUSSION