3.
Kỳ thi tháng lần này đã trôi qua, vẫn còn một kỳ thi nữa, là kỳ thi cuối kỳ.
Lớp một còn gọi là lớp thí nghiệm khoa học, mỗi khi có kỳ thi lớn các lớp sẽ được phân chia lại, 30 học sinh đứng đầu lớp sẽ luôn được giữ lại trong lớp. Kể ra thì số học sinh có thành tích tốt với ổn định cũng chỉ có nhiêu đó. Nhưng áp lực mà họ mang theo vẫn rất lớn, dù sao thì việc bị chia lớp cũng là một chuyện rất xấu hổ. Cũng vì vậy mà gần đây mọi người đều rất chăm chỉ học tập, vừa tan học là chạy ngay đến Thư Ngư quán.
Ở đó rất yên tĩnh, còn có cả máy lạnh, không gian học tập rất tốt, đa số mọi người đều rất thích nán lại đó. Cũng do vậy nên khi đến Thư Ngư quán thường xuyên phải giành chỗ ngồi.
Hôm đó được nghỉ học, sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, trong lớp chỉ còn lại Lâm Thanh Tụng và Dư Trụ.
“Bọn họ rời đi lúc nào vậy?” Sau khi giặt giẻ lau và quay lại lớp, Lâm Thanh Tụng đem treo lên chiếc móc ở phía cửa sau, quay đầu lại nhìn Dư Trụ, hỏi một câu như thể không biết nói gì nên tìm đại một câu để nói.
Nhưng Dư Trụ chỉ nhìn qua một cái rồi thu lại ánh mắt mà không nói một lời nào.
“Con người kỳ cục.”
Cô cố tình nói lớn để che bớt đi sự bối rối và tức giận vì bị cậu phớt lờ.
Mấy ngày nay, cậu không đưa cô về nhà nữa, nhưng sau giờ tự học buổi tối cậu vẫn sẽ đạp xe đi theo sau cô. Cả một quãng đường dài đó, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng cậu dưới ánh đèn đường, còn những lúc còn lại, cô hầu như không có chút cảm giác nào về sự tồn tại của cậu.
Có vài lần, khi chạy đến những khúc cua rẽ cô thường chạy chậm lại, khi đó cô đều có thể nhìn thấy cậu chạy vượt qua, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn cô. Cô đã quen với việc Dư Trụ ríu ra ríu rít ở bên cạnh, thế nên đột ngột chiến tranh lạnh khiến cô vẫn chưa kịp thích ứng.
Nhưng Dư Trụ dường như đã quyết tâm không quan tâm tới cô nữa, có mấy lần Lâm Thanh Tụng tìm chủ đề, cố ý vô tình bắt chuyện với cậu, nhưng lại bị cậu hoàn toàn phớt lờ đi. Sự tức giận của cô dần dần tăng lên, cuối cùng gần như sắp đạt đến giới hạn bùng phát.
“Cậu muốn mang quyển sách đó đi đâu? Đến Thư Ngư quán?” Giọng điệu của Lâm Thanh Tụng có chút gay gắt: “Vậy số rác này xử lý thế nào, một mình tớ đi đổ à?”
Dư Trụ vốn đã đi tới cửa lớp, sau khi nghe câu nói đó của cô, cậu suy nghĩ một chút rồi quay trở lại. Cậu đặt quyển sách xuống, lấy một tờ giấy đưa cho cô, rồi đi đến chỗ thùng rác nhấc một bên lên.
Trước đây họ cũng đã cùng nhau đi đổ rác, do con gái thường sợ bẩn nên không trực tiếp dùng tay nhấc thùng rác lên mà luôn đặt một tờ giấy ở giữa. Cậu luôn ghi nhớ và lấy giấy đưa cho cô, lần nào cô cũng đều sẽ nhận lấy, nhưng lần này lại là ngoại lệ.
Lâm Thanh Tụng ném tờ giấy vào thùng rác, dùng tay không nhấc bên còn lại của thùng rác lên: “Cậu khinh thường ai vậy?”
Vốn chỉ là đưa giấy cho cô như thường lệ thôi, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc khinh thường hay không chứ?
Dư Trụ cau mày: “Cái logic gì vậy?”
“Ồ, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi hả?”
Do đi ở phía trước nên thùng rác luôn nghiêng về phía người Lâm Thanh Tụng, cô gắng sức nhấc tay lên, sau khi xuống lầu, cả cánh tay của cô đều ê ẩm, đau nhức. Thế nhưng cô vẫn cố tỏ ra dáng vẻ như không có chuyện gì.
Do lo sợ chiều cao của cả hai chênh lệch sẽ làm cho cô khó nhấc thùng rác lên, Dư Trụ hạ một bên vai xuống, bước đi có chút khập khiễng: “Không phải trước đây cậu luôn dùng giấy để lót sao?”
Kể cũng lạ, lúc Dư Trụ không quan tâm đến cô, cô cảm thấy rất tức giận, bây giờ Dư Trụ quan tâm đến cô, cô vẫn cảm thấy rất tức giận, thậm chí còn tức giận hơn lúc trước.
Câu hỏi đó Dư Trụ nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Lâm Thanh Tụng lại giống như bị gai đâm trúng.
Cô hừ lạnh một tiếng: “Đó là việc của tớ, cần cậu quản à?”
Rõ ràng cậu có ý tốt muốn quan tâm, nhưng lại bị những lời này của cô làm cho ngọn lửa vốn bị lấp kín trong lòng trở nên mãnh liệt hơn:
“Đúng, tớ quản không nổi, tớ làm sao quản được cậu? Cậu thích làm gì thì làm.”
“Đúng vậy, không phải vốn dĩ là vậy sao, tớ thích làm gì thì làm, cũng không liên quan đến cậu, vậy cậu hành động kỳ lạ rồi lại phớt lờ người khác như vậy làm gì? Muốn cô lập bạn học à?”
Vừa đúng lúc đến trạm đổ rác, Dư Trụ vẻ mặt lạnh lùng đem thùng rác để xuống: “Tớ muốn nói chuyện với ai, không muốn nói chuyện với ai, đó là quyền tự do của tớ. Cậu bảo tớ không cần quản chuyện của cậu, cậu lại khá thoải mái quản chuyện của tớ đó.”
Cậu hạ thấp giọng: “Đồ tiêu chuẩn kép.”
Lâm Thanh Tụng như bị một câu nói của cậu chặn lại.
“Được thôi, vậy kiếp này tốt nhất cậu đừng có nói chuyện với tớ!”
Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe cậu trả lời “Không nói thì không nói”, nhưng không ngờ sau câu nói đó cậu lại bắt đầu im lặng. Lâm Thanh Tụng bình tĩnh lại một lúc, rời khỏi tầm nhìn của cậu, nhưng cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang rất tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Vừa lúc Lâm Thanh Tụng không chịu được sự im lặng của cậu nữa, quay đầu lại nhìn.
“Cậu như vậy là đang muốn làm gì? Muốn đánh nhau à?”
Khoé môi Dư Trụ nhếch lên, một đà nhấc thùng rác lên đổ vào nơi đổ rác. Sau khi xong việc, cậu ném thùng rác ngay trước mặt cô.
“Rác tớ đổ, còn thùng rác cậu tự đem về.”
Được đấy, phân chia rõ ràng tới vậy. Lâm Thanh Tụng cắn chặt răng bật lại cậu: “Tại sao tớ phải đem? Muốn đem thì cùng nhau đem về, còn không thì cứ để ở đây đi!”
“Được thôi, vậy thì cứ để nó ở đây đi.”
Dư Trụ nói xong thì rời đi ngay, để lại cô một mình đứng đó, bởi vì chân cậu dài nên khoảng cách các bước chân cũng lớn, nháy mắt đã đi xa.
Lâm Thanh Tụng còn đang tức đến chưa định thần lại được, nhưng cô không chịu nhận thua, cô trừng mắt nhìn theo bóng lưng cậu.
“Cậu tưởng chỉ mình cậu là giỏi à?”
Cô đá bay một viên sỏi rồi nắm chặt tay đi sau, trên mặt hiện lên dù là bất cứ chuyện gì cô cũng không quan tâm tới nữa.
Cành cây và ngọn cỏ bị gió thổi nhẹ nhàng, hai con người tay không bước đi rất nhanh, chỉ còn lại thùng rác là vẫn nằm ở nơi đó cùng với bầu trời đang dần dần tối sầm đi.
4.
Vốn chỉ là hai người giận dỗi nhau mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng sau buổi tự học hôm nay, các bạn học trong lớp phát hiện mất thùng rác không có chỗ nào để vứt rác, đợi đến khi Dư Trụ và Lâm Thanh Tụng quay lại tìm thì thùng rác đã mất rồi.
Trong văn phòng, Dư Trụ và Lâm Thanh Tụng chắp tay sau lưng đứng trước mặt cô Điền.
“Thế nên là bởi vì hai đứa cãi nhau trên đường nên ném thùng rác đi rồi?”
Lâm Thanh Tụng nghe cảm thấy không đúng lắm, vô thức phản bác lại: “Không phải…”
“Không phải?”
Cô Điền làm giáo viên nhiều năm như mà cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cô ấy có chút dở khóc dở cười, cô cũng nhận ra so với việc đánh mất thùng rác, có lẽ chuyện quan trọng hơn đó là mâu thuẫn giữa hai học sinh này.
“Không phải đâu cô, em thật sự không ngờ thùng rác lại có thể mất thật.” Lâm Thanh Tụng đau khổ nói: “Nhưng mà chuyện này em biết là em sai, em không nên…”
“Không liên quan đến cậu ấy, em là đầu sỏ.” Dư Trụ cụp mắt xuống: “Cô ơi em xin lỗi, em gây phiền phức cho cô rồi, cái thùng rác này bao nhiêu tiền, để em đền.”
Lâm Thanh Tụng sửng sốt, sau đó lại nhanh chóng lẩm bẩm một câu: “Cần cậu ôm trách nhiệm chắc?” Cô nói với cô Điền: “Cô ơi, để em đền đi, dù sao cũng là em đi sau…”
“Không liên quan gì đến cậu.”
“Sao lại không liên quan gì đến tớ?”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, cô Điền bất lực gõ lên bàn: “Bây giờ ở trong văn phòng cũng có thể cãi nhau được à? Cô nói này hai đứa bao nhiêu tuổi rồi hả? Mười sáu mười bảy rồi, lớp 11 rồi, một hai năm nữa là đủ tuổi trưởng thành rồi, sao vẫn còn trẻ con thế này hả?”
Bởi vậy mới nói, đứa trẻ có thành tích tốt cũng chưa chắc không khiến người lớn lo lắng.
“Lần này cũng không phải vấn đề gì lớn, tiền thùng rác cô sẽ trả cho các em…”
Cô Điền vừa nói đến đây, Lâm Thanh Tụng và Dư Trụ lại định lên tiếng, nhưng cô ấy đã đoán trước được nên xua tay cản lại.
“Sắp đến kỳ thi rồi, cô mong hai đứa có thể chú tâm vào chuyện học hành hơn. Cô không biết giữa hai đứa rốt cuộc có vấn đề gì, chắc hẳn hai đứa cũng không muốn nói với cô. Nhưng từ chuyện vừa nãy có thể thấy, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, đều hiểu được gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa, mọi người đều là bạn học với nhau, cho dù trong quá trình ở chung có xung đột thì khoan dung cho nhau nhiều hơn tí cũng không được à?”
Thấy hai đứa trẻ trước mặt, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe có nền nếp đứng đó nghe răn dạy, chỉ là không biết nghe lọt tai được bao nhiêu.
Cô Điền cười hỏi bọn họ: “Hôm nay coi như nể mặt cô, các em hòa giải ở đây, có được không?”
Vốn định lập tức đồng ý, nhưng trước khi nói, Lâm Thanh Tụng ngẩng đầu lên quay sang nhìn Dư Trụ trước. Cô nghĩ, cô có thể đồng ý, nhưng cũng phải xem thái độ của cậu đã.
Trùng hợp thật, Dư Trụ cũng đang nhìn cô.
Hai đứa trẻ im lặng nhìn nhau, cô Điền cũng không vội, tiếp tục đợi bọn họ.
Một lúc sau, Dư Trụ mới lên tiếng trước.
“Được ạ.” Ánh mắt cậu rời khỏi Lâm Thanh Tụng: “Cảm ơn cô Điền.”
Cô Điền mỉm cười, lại hỏi Lâm Thanh Tụng: “Còn em thì sao?”
Sau tiếng “được” của cậu, tảng đá treo lơ lửng trong lòng cô cũng dần được hạ xuống.
Lâm Thanh Tụng gật đầu: “Dạ.”
Cô Điền lần lượt vỗ vai hai người: “Được rồi, các em cũng là người lớn lời nói có giá trị rồi, cô tin các em sẽ không lừa cô, cũng sẽ không ra khỏi văn phòng là phủ nhận câu nói này. Nếu đã hòa giải rồi thì mau về đi, các em đều là học sinh ngoại trú, vẫn còn một tiết tự học nữa mới tan học, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn.”
“Cảm ơn cô Điền.”
Dư Trụ và Lâm Thanh Tụng một trước một sau ra khỏi văn phòng, ngay cả bầu không khí xung quanh bọn họ cũng trở nên ngượng ngùng.
Gió mát thổi vào cổ áo Lâm Thanh Tụng, cô rụt cổ lại, đột nhiên cảm thấy hành lang này rất dài.
“Cậu… sao vừa rồi cậu lại giành nhận trách nhiệm?”
Giọng cô rất nhỏ, nghe như muốn hỏi nhưng lại như không muốn hỏi.
Dư Trụ quay đầu nhìn cô, cậu đột nhiên mỉm cười.
Thật ra cậu không hề muốn cãi nhau rồi chiến tranh lạnh với cô, những vướng mắc mấy ngày qua cứ lặp đi lặp lại, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ là tuy không nói rõ được lý do nhưng cơn bực tức đó quả thực rất thật, nó hiện hữu ở đó, khiến cậu không có cách nào đối mặt với cô, đặc biệt là cô cứ thích nói “cần cậu quản à” với cậu.
Tuy không có lý do nhưng cậu thực sự muốn phản bác, thực sự muốn quản.
“Cậu cười gì thế?” Lâm Thanh Tụng cau mày.
Đêm nay có rất nhiều sao, Dư Trụ đút một tay vào túi quần, cậu nhìn lên bầu trời, trong khoảnh khắc đó cậu hiểu ra rất nhiều chuyện. Nhưng câu “rất nhiều” này chỉ là tóm tắt, cụ thể mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là một vài tâm tư nhỏ.
Ví dụ như cậu không muốn cãi nhau chiến tranh lạnh với cô, câu này không chặt chẽ cho lắm, nói chính xác hơn thì là trên thế giới này, người mà cậu không muốn xảy ra tranh chấp nhất chính là cô.
Bởi vì sự xuất hiện của cô mà cậu có thêm nhiều bí mật hơn. Những bí mật đó đều liên quan đến cô, nhưng lại đều không thể nói với cô.
Dư Trụ cong mắt, nhướng mày nhìn cô: “Tớ cười gì… cậu đoán xem.”
Ngăn cách trước đó đã tan vỡ biến mất vào ngay khoảnh khắc này, tuy nó đột ngột vỡ khiến cô không kịp chuẩn bị.
Về lý mà nói, người Lâm Thanh Tụng ghét nhất nên là Dư Trụ. Nhưng không thể phủ nhận, lúc cậu cười nói “cậu đoán xem”, cô chợt thở phào nhẹ nhõm, giống như cuối cùng cũng buông bỏ được thứ mà cô để ý.
“Đoán cái đầu cậu!”
Cô nhảy lên vỗ vào gáy cậu, khiến cậu nghiêng người về phía trước.
Dư Trụ cố ý nhe răng trợn mắt: “Cậu làm cái…”
Tiết tự học buổi tối vẫn chưa kết thúc, bạn học của lớp bên cạnh đều đang làm bài tập.
“Cậu be bé cái mồm thôi.” Lâm Thanh Tụng nhìn vào cửa sổ lớp người ta, quả nhiên có rất nhiều người vì tiếng động họ tạo ra thò đầu ra ngoài.
Vẻ mặt cô lập tức trở nên cẩn thận, sợ làm phiền người ta, sắc mặt đổi tới đổi lui, Dư Trụ nhanh chóng mất khống chế mà bật cười.
“Cậu lại cười!”
“Còn nói tớ, thế cậu thì sao? Không phải cậu cũng đang cười à?”
Khóe miệng Lâm Thanh Tụng không hạ xuống được: “Tớ khác cậu, tớ đây là lạc quan vui vẻ, tớ trời sinh đã thích cười.”
Dư Trụ nhún vai: “Thế tớ cũng thế.”
“Cậu không phải!”
“Tớ mới đúng.”
“Này, tớ phát hiện ra cậu rất thiên vị bản thân đấy nhá…”
Côn trùng ở tầng dưới lại bắt đầu kêu ríu rít, ánh đèn đêm phản chiếu trên mặt đất thành hàng nghìn điểm xám bạc. Bầu trời đêm trong veo đầy sao.
Bầu trời sao này vô cùng sâu nhưng cũng vô cùng trong veo, giống như một đôi mắt vừa dịu dàng vừa yên tĩnh nhìn ngắm thế gian.
Comments for chapter "Chương 10"
MANGA DISCUSSION