Lâm Thanh Tụng cảm thấy mất cân bằng tâm lý, tại sao cùng bị mắng như nhau mà Dư Trụ vẫn có thể giữ thể diện.
1.
Trong văn phòng yên tĩnh, Lâm Thanh Tụng hai tay chắp sau lưng cúi đầu đứng trước điều hòa, gió mát lùa vào cổ áo, cô rụt cổ lại, cảm thấy hơi lạnh nên lùi về sau vài bước.
Có lẽ là nhận ra được động tĩnh của cô, giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía cô nhìn một cái rồi ;aok quay đi: “Thế nên em thật sự đến quán net chơi game à?”
Bên kia bàn làm việc có một học sinh nam, dáng người cậu rất cao, chiếc quần học sinh rộng và dài trên người cậu cũng chỉ giống như quần lửng. Bóng đèn sợi đốt từ bên cạnh hắt sang, cậu gật đầu đáp lại câu hỏi, khuôn mặt vốn đã đẹp trai nhờ ánh sáng mà lộ rõ đường nét.
“Đúng ạ.”
Nghe thấy lời khẳng định này, Lâm Thanh Tụng nhướng mày.
Dư Trụ bị lãnh đạo nhà trường đột kích quán net đưa về, lúc cậu bị đưa vào văn phòng, đúng lúc Lâm Thanh Tụng đang bị răn dạy nửa chừng. Lúc đó, cô vừa bị mắng vừa thầm đếm thời gian trong lòng, cô còn đang nghĩ chắc là có thể đi rồi, nào ngờ cậu vừa đi vào, cô lại bị gạt sang chỗ mát mẻ như này.
Cô Điền bị câu trả lời dứt khoát của cậu chọc tức: “Em cũng đâu phải người không biết nặng nhẹ, vừa thi chia lớp xong em đã trốn học để đi chơi game?” Nói xong, cô ấy lại liếc nhìn học sinh trước mặt một cái, giọng cũng bình thường trở lại: “Là do dạo gần đây em chịu nhiều áp lực học tập à?”
Một trong những đãi ngộ của học sinh lớp mũi nhọn chắc là trong mắt thầy cô, mọi hành động của họ đều có lý do.
Lâm Thanh Tụng thở dài, trước đó, cô Điền đã tìm cớ cho Dư Trụ ba lần rồi.
Lần đầu là hỏi cậu đến quán net có phải là để tra tài liệu không, cậu phủ nhận. Lần thứ hai hỏi cậu có phải là bạn học gọi cậu đi không, cậu phủ nhận. Câu thứ ba hỏi có phải là cậu lần đầu đi net không, cậu lại phủ nhận.
“Không có chuyện áp lực gì cả, chẳng qua là mạng ở nhà em bị hỏng chưa sửa được, ba em bảo em ra quán net chơi.” Cậu nghiêm túc lấy hai mươi tệ từ trong túi ra: “Ba em còn cho em năm mươi tệ, nói chỗ đó có thể nạp thẻ hội viên, em không nạp, đây là tiền kiếm được.”
Chậc, dũng sĩ thật sự là như thế nào? Phải nhìn anh giai Dư Trụ đây này.
Lâm Thanh Tụng nhón chân nhìn số tiền trong tay cậu, đúng lúc Dư Trụ quay sang nhìn cô, mặt không biểu cảm lè lưỡi với cậu, hơi có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Hai người họ học cùng một lớp, đều là đứng đây nghe mắng trong giờ tự học buổi tối, nói đúng ra thì bọn họ cũng coi như chiến hữu. Nhưng Lâm Thanh Tụng và Dư Trụ học cùng lớp từ năm lớp mười, đồng thời cũng từ lớp mười đã không hợp nhau, cô còn đang mong lên lớp mười một chia lớp thì cô với cậu sẽ tách nhau ra. Nào ngờ sau khi thi chia lớp xong bọn họ vẫn dính với nhau.
Có lẽ đây chính là cái gọi là oan gia ngõ hẹp.
Còn nhớ lúc đó vừa vào lớp, Lâm Thanh Tụng nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cảm xúc lập tức viết hết lên trên mặt, còn Dư Trụ… Dư Trụ chỉ liếc cô một cái rồi quay người bày sách ra bàn.
Dư Trụ là một người rất kỳ lạ, trong đầu cậu nghĩ cái gì, ngoài bản thân cậu ra thì chẳng ai biết.
“Nhưng mà cô yên tâm, em chơi game từ nhỏ đến lớn, sẽ không ảnh hưởng đến việc học đâu.”
Có lẽ là bị Dư Trụ chặn họng quả thực không nói nên lời, cô Điền dừng lại một lúc rồi nói: “Tốt nhất là không ảnh hưởng đến việc học, nhưng em cũng phải hiểu rõ, trường học có quy tắc của trường học, vả lại, một học sinh như em đến quán net chơi game…”
“Cô yên tâm, sau này em sẽ không đi nữa.” Dư Trụ nói một cách thành khẩn.
Cô Điền vừa mới cảm thấy yên tâm được một tí, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy cậu nói tiếp: “Máy tính ở nhà của em tuần này chắc là có thể sửa xong, sau này em về nhà chơi.”
Lâm Thanh Tụng quả thực không nhịn được nữa, không để ý bật cười thành tiếng.
Ngay lúc cô bật cười thành tiếng, cô cũng ý thức được hành động này không ổn, vội căng mặt, ngay cả môi cũng mím lại.
“Buồn cười à?” Cô Điền khoanh tay.
Lâm Thanh Tụng cố làm mặt nghiêm túc, cô lắc đầu: “Không buồn cười ạ.”
“Em biết em sai ở đâu không?”
Lâm Thanh Tụng ngẩn người: “Em không làm gì sai cả.”
“Biết không làm gì sai mà còn thành thật như thế à?”
“Em cảm thấy dù sao cũng vào văn phòng rồi thì cũng nên có dáng vẻ của người bị phê bình.” Gió từ điều hòa thổi từ phía sau đến, khiến tóc của Lâm Thanh Tụng hất sang một bên, cô tiện tay vuốt phẳng rồi vén ra sau tai, nhưng lại không được gọn gàng.
Dư Trụ nhìn thấy đầu tóc cô hơi rối, muốn nhắc nhở cô nhưng lại băn khoăn tình hình, nhất thời biến thành dáng vẻ im lặng nhìn cô chằm chằm. Còn Lâm Thanh Tụng hoàn toàn không để ý đến, cô tự mình tiếp tục nói: “Nhưng nói đến chuyện này, ngoài chuyện chỉ đi học muộn một tí ra thì em cảm thấy em không sai gì cả.”
Cô Điền cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Được, nếu đã như vậy, thì cô sẽ không nói chuyện em đến lớp tự học buổi tối muộn nữa. Cô cũng sẽ không nói hành động vừa rồi của em không đúng, em có tinh thần chính nghĩa, rất tốt, mấy đứa trẻ ở độ tuổi này nên như thế. Nhưng lần sau nếu em còn gặp phải kiểu bạo lực học đường gì đó, cô hy vọng em có thể đến phòng bảo vệ tìm bảo vệ, chứ không phải tự mình răn dạy rồi đánh nhau với người ta.”
“Tình huống lúc đó rất gấp, nếu em thật sự đi tìm bảo vệ thì e là không kịp.” Lâm Thanh Tụng lời lẽ đanh thép: “Với cả em cũng không chịu thiệt, không phải em đánh thắng à?”
Cô Điền vốn nên tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự hào lại có chút buồn cười của học sinh nữ: “Tự hào lắm à?”
“Cũng không hẳn, em cảm thấy em vẫn có thể biểu hiện tốt hơn thế.”
Khác với những học sinh khác, bởi vì ba mẹ của Lâm Thanh Tụng cũng là giáo viên. Nên từ bé cô đã không sợ giáo viên, cộng thêm thành tích của cô cũng không tệ. Nên lúc nói chuyện với thầy cô cũng không có cảm giác sợ hãi mấy, thường là nghĩ đến cái gì là nói cái đó.
Rất nhiều người cảm thấy học sinh lớp mũi nhọn thì đều có nền nếp đàng hoàng, dáng vẻ của con nhà gia giáo, sẽ không quan tâm mấy chuyện vớ vẩn bên ngoài, chỉ chú tâm học tập để thi đại học. Nhưng trên thực tế, trẻ con thì đều giống nhau, trẻ con thì chính là trẻ con. Cô Điền nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy vừa yêu vừa ghét hai học sinh này. Cô ấy thở dài: “Nhưng một đứa con gái như em…”
“Chính vì em là con gái.” Lâm Thanh Tung ưỡn ngực: “Cô nhìn đi, những người bị bắt nạt đó cũng là con gái mà. Em từng đọc rất nhiều bản tin nguy hiểm, suy bụng ta ra bụng người, khi gặp những chuyện đó em cảm thấy em nên bảo vệ bọn họ.”
Cô nói một cách oai phong lẫm liệt, cằm hơi hếch lên, không hề giống như đang bị phê bình, người không biết nhìn thấy e là còn tưởng cô đang tham gia đại hội tuyên dương.
“Cô nói là một đứa con gái như em, ở trong tình huống đó, bản thân em cũng không an toàn. Lần này em đánh thắng, thế lần sau thì sao? Lỡ mà em xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào, người nhà em sẽ lo lắng ra sao?”
Bị mấy câu này tóm gọn, Lâm Thanh Tụng cau mày: “Đúng là em chưa từng nghĩ đến.”
Ở độ tuổi còn dồi dào sức lực thì đều nghĩ bản thân là siêu anh hùng, có thể cứu được cả thế giới và vũ trụ.
Ai sẽ nghĩ đến hậu quả, ai sẽ sợ những thứ đó chứ?
Thấy cô cúi đầu, cô Điền mỉm cười. Cô bé này tuy cố chấp nhưng cũng không ngang bướng, vẫn chịu nghe người khác nói.
“Được rồi, hai em về hết đi, tự mình ngẫm lại mọi chuyện.”
Lúc Lâm Thanh Tụng và Dư Trụ đi ra, đúng lúc tiếng chuông tan học của lớp tự học buổi tối vang lên.
Sau khi ra khỏi cửa văn phòng, một luồng khí nóng ập vào người, chẳng mấy chốc lớp học yên tĩnh truyền đến tiếng nói chuyện. Lâm Thanh Tụng thò đầu ra ngoài, lúc ngửi mùi lá cây cùng lúc nhìn thấy căng tin bên dưới chật kín người.
“Chậc, tầng hai hoạt động nhanh thật.”
Thảo nào mỗi lần mua đồ ăn vặt cô đều phải xếp hàng.
Đang lúc cảm thán quãng đường lên căng tin tầng bốn xa cỡ nào rồi không dễ dàng ra sao, Lâm Thanh Tụng đột nhiên nghe thấy người bên cạnh phát ra tiếng chẳng có nghĩa gì, nhưng lại bị lý giải thành thanh đơn vô số nghĩa.
Cô quay đầu, người bên cạnh còn không thèm liếc nhìn cô, chỉ bĩu môi.
“Liều lĩnh dại dột.”
Xung quanh rất ồn, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, tựa vào lan can trêu đùa, nhưng bên cạnh bọn họ không có ai đáp lời. Lâm Thanh Tụng nhìn quanh một vòng rồi lại quay sang nhìn cậu.
“Nói ai đấy?” Cô cau mày chỉ vào mặt mình: “Tớ hả?”
Cậu không nói gì, chỉ tiếp tục đi.
Lâm Thanh Tụng vô cùng để ý, nhưng lại học theo dáng vẻ của cậu giả vờ lạnh lùng, cô luôn cảm thấy nếu thể hiện ra tức giận thì chính là thua.
Thế là cô hừ lạnh một tiếng: “Tớ thấy có vài người chính là…”
Dư Trụ nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn thấy tóc của cô, khóe miệng cậu giật giật: “Lùn quá nghe không rõ.”
Lâm Thanh Tụng tức đến mức con hổ trong người cũng xông ra ngoài, cô gần như nhảy đến trước mặt cậu: “Này có phải cậu không biết dám làm việc nghĩa là gì không?”
Dư Trụ cho tay vào túi, nhìn thẳng bước đi, cậu có dáng người cao, bình thường lúc nhìn thẳng về phía trước thì trong tầm mắt đều không nhìn thấy cô.
Các học sinh xung quanh tụm năm tụm ba quay qua hóng hớt, có người còn che giấu, cũng có người cười cười nhìn thẳng, còn phát ra những tiếng đùa giỡn mập mờ, hoàn toàn không chừa lại chút thể diện nào.
Tai Lâm Thanh Tụng đỏ bừng, Dư Trụ lại coi như không nhìn thấy.
Cậu trực tiếp đi vòng qua cô, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm một câu: “Lại còn hoang tưởng.”
Cậu vừa dứt lời, Lâm Thanh Tụng đồng thời như nhìn thấy phiên bản mini của chính mình biến thành nhân vật phản diện Pixel trong The King of Fighters, bị Dư Trụ phiên bản mini đá ngã xuống đất. Tiếp đó, cô nghe thấy tuyên bố hùng hồn — KO.
Thua rồi.
Comments for chapter "Chương 1"
MANGA DISCUSSION